Duck hunt
Yêu Nhầm Chị Họ

Yêu Nhầm Chị Họ


Tác giả:
Đăng ngày: 18-07-2016
Số chương: 75
5 sao 5 / 5 ( 16 đánh giá )

Yêu Nhầm Chị Họ - Chương 66

↓↓
- Ha ha, đồ nhát cáy!! - Em Uyên ôm bụng cười nắc nẻ.

bạn đang xem “Yêu Nhầm Chị Họ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Hi hi... bé Uyên chơi ác quá! - Chị Diễm từ phía sau đi lên, cũng cười khúc khích.

Mình tựa lưng vào vách, lúc này mới lấy lại được 3 hồn 7 vía, vừa giận vừa mắc cười, thành ra miệng cứ méo xệch.

- T có sao không? - Thấy vậy, chị nhìn mình quan tâm.

- Sao trăng gì, sợ quá thôi! Rờ quần coi có ướt chưa? Contrai gì mà chết nhát chưa từng thấy!! - Em Uyên vẫn chưa thể nín cười.

- Nhát con khỉ! Hù vậy ai chả hết hồn? Chuyện này không liênq uan gì tới nhát hay gan hết. - Mình bực bội hừ mũi.

- Xì, nhát thì chịu đi, bào chữa! - Ẻm trề môi.

- Ừ, bữa nào hù lại cho biết, coi ai nhát! - Mình lầm bầm.

- Chấp luôn đó. Mà xuống đây chi vậy? - Ẻm chợt hỏi cái câu mình đã lo ngay ngáy từ trước.

- Hỏi lạ! Xuống thăm dì dượng chứ chi? - Mình trợn mắt nói tỉnh bơ như đã luyện tập.

- Dì dượng đi công chuyện rồi, mai mới về.

- Ủa, thiệt hả? - Mình quay sang chị.

- Ừ, mai ba mẹ chị mới về. - Chị gật đầu.

- Giờ biết rồi đó, về được chưa? - Em Uyên cà khịa.

- Mắc gì về? - Mình hỏi lại.

- Thì xuống thăm dì dượng mà, hai người đâu có nhà, ở lại chi nữa?

- Không lẽ giờ chạy về, rồi mai lại xuống thăm nữa, mất công quá! Thôi lỡ rồi, T quyết định ở đây một hôm, chờ dì dượng về luôn. - Mặt mình dày còn hơn tấm thớt.

- Chỉ giỏi kiếm cớ! - Em Uyên bĩu môi, đi ra sau.

Còn lại mình và chị, mình cười gượng:

- Chị cho em ở lại không vậy?

- Sao T hỏi vậy?

- Tại... chắc chị còn giận em..

- Giận thì giận chứ! Nghĩ sao chị đuổi T? - Chị cười mỉm rồi cũng ra nhà sau.

Mình mừng rơn, lót tót đi theo.

Em Uyên đang hái ớt xanh, thứ này ăn cay và thơm khỏi nói, nhìn là thèm.

- Hái ớt chi vậy? - Mình lân la lại gần.

- Làm muối ăn cóc. - Em Uyên chỉ rổ cóc xanh lè để ngoài sàn nước.

- Cóc thái hả? Ở đâu ngon vậy? - Mình nuốt nước miếng.

- Xin nhà bên kia.

- Ai mà tốt bụng cho nhiều dữ! - Mình chắc lưỡi.

- Thằng con chủ nhà chứ ai. Nó thấy Uyên, tự nhiên cười làm quen. Sẵn Uyên xin cóc, nó hái cho một rổ. Người đâu mà tốt bụng ghê, ai như T!- Em Uyên cười khoái trá.

- Mê gái thì có, tốt con khỉ! - Mình làu bàu.

Nói đi cũng phải nói lại, cỡ mình bỗng nhiên gặp con nhỏ sexy xinh thế này, có xin hết hầm vàng nhà mình mình cũng cho chứ đừng nói chi vài trái cóc lẻ tẻ.

- Gái đẹp phải mê thôi! Đâu như ai kia. - Em Uyên cầm nắm ớt đứng dậy, liếc mình.

- Ờ, ý là vậy còn muốn chết lên chết xuống đây! Mê nữa chắc toi mạng! - Mình nhăn nhó.

- T ăn gì chưa? Đói không? - Chị Diễm vừa bứng mấy củ sả, hỏi mình.

- Đói sắp xỉu luôn rồi! Có gì cho em ăn đỡ không? - Mình được dịp nhõng nhẽo.

- Nhà không còn gì hết à. Ráng hén, chờ chị kho gà ăn cơm. Ăn hoài ớn không?

- Không. Gà rẫy sao ớn được, he he. Chị nấu đi, em chờ. Cần em phụ gì không?

- Làm nổi không đó? Than dữ quá, sao dám nhờ! - Chị cười.

- Giỡn thôi! Làm gì nè?

- T vô nhà lấy rổ, lại hàng rào hái lá giang giùm chị đi, nấu canh chua ăn. - Chị chỉ hàng rào phía xa xa cuối vườn.

- Ok.

Mình sảng khoái đáp ứng ngay. Coi bộ bài hát của mình có tác dụng rồi, nhìn chị đã thấy chút hơi thở mùa xuân, không còn lạnh lẽo băng giá nữa.

Tay cầm rổ, mình xăng xái đi ra tít sau vườn, nơi có hàng rào leo đầy lá giang xanh um.

Đến nơi, mình hái lấy hái để. Được một lúc, bất chợt mình nhìn sang phía bên kia, sau dãy hàng rào rỉ sét ngăn cách đất nhà chị là một căn nhà tường khá bề thế. Dường như ngôi nhà bị bỏ hoang, dây leo rậm rạp, cỏ mọc um tùm ngang thân người, bậc thềm phủ đầy rêu phong rậm rì.

Vườn bên đó có khá nhiều cây ăn trái, đặc biệt là hai cây xoài tứ quý trái to tổ chảng, nhìn phát ham mà chẳng ai hái.

- Phí quá! - Mình chắc lưỡi tiếc rẻ.

Hái lá giang mà cứ bị mấy chùm xoài đong đưa khêu gợi, không dằn lòng được, mình rón rén vạch hàng rào chui qua.

Cây rất thấp, chỉ cần đứng dưới đất mình cũng có thể chạm được những chùm xoài. Không phí chút thời gian nào, tay mình thoăn thoắt bóc hốt lia lịa, hai mắt láo liên sợ có ai trông thấy, dù sao cũng chẳng biết đất này có chủ hay không.

Chưa đầy một phút đã hái đầy rổ xoài, mình nhanh nhẹn phóng qua hàng rào, chạy vô nhà, mặt mày hí hửng với chiến lợi phẩm từ trên trời rơi xuống.

Em Uyên đang ngồi gặm mớ cóc, thấy mình ôm rổ xoài thì hớn hở chạy ra đón.

- Đâu ra nhiều vậy? - Ẻm hỏi, tay cầm trái xoài đưa lên mũi ngửi.

- Hái chứ đâu. - Mình nghênh mặt.

- Hái ở đâu? - Ẻm ngó quanh.

- Đằng kia. Còn nhiều lắm, ăn hết qua hái nữa. - Mình chỉ tay.

- Nhà hoang đó hả? Hồi nãy Uyên có thấy, kêu chị Diễm hái mà chị không cho.

- Ủa, sao vậy? Nhà hoang mà có chủ hả?

- Ai biết đâu. Hỏi chị Diễm đó. - Ẻm lắc đầu.

Mình bỏ rổ xoài xuống, đi vô nhà.

Chị ngồi làm gà. Mình bước lại hỏi:

- Chị, hái xoài bên nhà kia có sao không?

- Nhà nào? Đừng nói nhà hoang nghen? - Chị sững người.

- Ừ. Em mới hái một rổ. Bộ nhà đó có chủ, ta la hả? - Mình liếm môi.

- Trời đất! T hái thiệt hả? Rồi xoài đâu? - Mặt chị tái xanh.

- Ngoài sàn nước. - Mình cũng bị thái độ của chị dọa.

Chị đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, giật lại trái xoài trên tay em Uyển chuẩn bị gọt ăn.

- T đem lại đó, đổ hết qua bển đi! - Chị đưa mình.

- Sao vậy? Lỡ hái rồi thì ăn luôn đi, bỏ uổng! - Mình cau mày.

- T không hiểu đâu. Chị kêu sao thì cứ làm vậy đi! - Chị dậm chân.

- Rồi, rồi. Đổ liền.

Trước ánh mắt tiếc nuối của em Uyên, mình cầm rổ xoài lại hàng rào đổ sạch.

- Còn một trái rớt bên đây kìa, vứt qua kia luôn đi T! - Chị kêu to.

- Thật là... làm gì thấy ghê vậy không biết. - Mình bực dọc lượm trái xoài còn sót lại, ném mạnh qua bên nhà hoang.

Mình chán nản lết thết đi vô. Công tình chui hàng rào bị móc trầy da đất hái được mấy trái xoài, tự nhiên phải đem bỏ không được ăn, ức chế thiệt.

- Nói em nghe, có chuyện gì vậy? Cùng lắm chủ nhà biết thì trả tiền cho ta, chứ có gì đâu mà... - Mình ngồi phịch xuống đất.

- Chuyện này không liên quan đến chủ nhà. Họ bỏ đi biệt xứ rồi, không rõ tung tích. - Môi chị run run.

- Vậy chứ sao? Không lẽ... nhà đó có ma hả? - Em Uyên chợt hạ thấp giọng.

- Ừm..

Tiếng ừ nhẹ của chị như sét đánh vô đầu tụi mình. Em Uyên bỏ chạy vô trong, nấp sau lưng mình, hai tay vịn vai.

- Ta bỏ đi lâu chưa? - Mình không tin cho lắm, nhưng cũng thấy tò mò.

- Khoảng 8 năm rồi. Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Chị vô làm đồ ăn. - Chị Diễm rùng mình, bước vội vào trong.

- Kể em nghe đi! - Mình theo sau. Em Uyên thấy vậy lập cập chạy trước, nhìn buồn cười. - Gan lắm mà! Sao giờ chạy như vịt vậy?

- Gan thì gan chứ. Ma ai chẳng sợ? - Ẻm liếc xéo.

Mới có vậy đã sợ ra mặt rồi. Mình mà kể chuyện vừa gặp lúc sáng, chắc ẻm té xỉu luôn quá!

Cười thầm trong bụng, mình kéo ghế ngồi gần chị, nài nỉ:

- Kể em nghe chuyện nhà bên đó đi!

- Không nói nữa mà! Chuyện đó có gì thú vị đâu! - Chị lắc đầu quầy quậy.

- Sao không? Chuyện ma gây kích thích nhất đó, nhất là cảnh người thật việc thật như bây giờ nè! - Mình thật sự muốn nghe. Rất tò mò, không biết bên đó xảy ra chuyện gì khiến chị e sợ đến vậy.

- Để khi nào lên lại nhà T rồi chị kể hén! Giờ đừng nhắc đến nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chị Quản Lý Dễ Thương

Chị Quản Lý Dễ Thương

Tên truyện: Chị Quản Lý Dễ ThươngTác giả: ThuocLa555Thể loại: Truyện VOZTình trạng:

18-07-2016 44 chương
Chị Quản Lý Dễ Thương

Chị Quản Lý Dễ Thương

Tên truyện: Chị Quản Lý Dễ ThươngTác giả: ThuocLa555Thể loại: Truyện VOZTình trạng:

18-07-2016 44 chương
Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Tên truyện: Chị Ơi... Anh Yêu Em !Tác giả: CusiuThể loại: Truyện Teen, Tình cảmTình

18-07-2016 20 chương
Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm

Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm

Tên truyện: Hối Hận Vì Lấy Vợ SớmThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

18-07-2016 17 chương
Cải lạc loài

Cải lạc loài

Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, tôi biết đã muộn lắm rồi, ừ, muộn lắm, những vẫn

27-06-2016
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Y.Ê.U

Y.Ê.U

"Mày biến khỏi thành phố này ngay đi" Nay chủ nhật, lại mới có 6h sáng hơn chút xíu

23-06-2016
Bài toán tình yêu

Bài toán tình yêu

Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi

29-06-2016