Giờ thì mình đã hiểu vì sao em Uyên hận nó đến thấu xương. Nếu đổi lại là người khác, có khi hóa điên rồi, chẳng còn ngày ngày nói nói cười cười, ra vẻ không có chuyện gì được như ẻm. Huống chi, mọi chuyện xảy ra chưa tròn một tháng, nỗi đau còn quá mới... Hóa ra, câu ẻm nói "đàn ông toàn là lũ khốn nạn", cũng có cái lý của nó. Liệu ai còn niềm tin vào tình yêu, khi bị lừa dối đau đớn, khổ sở đến mức này...T_T
bạn đang xem “Yêu Nhầm Chị Họ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Rồi bây giờ mẹ con đó ra sao rồi? - Thấy ẻm bớt xúc động, mình hỏi.
- Chẳng biết. Uyên không quan tâm nữa! - Em Uyên nhếch mép.
Trầm tư một lúc, ẻm kể tiếp, giọng đều đều vô cảm, nhưng mình biết bên trong sự vô cảm đó là cả một trái tim đang đau đớn rỉ máu từng ngày.
- Phát giác ra sự thật, Uyên hận lắm! Chỉ muốn lấy dao giết chết bọn nó, nhưng nghĩ lại làm thế cũng chẳng được gì. Bọn nó chết nhẹ nhàng vậy thì sung sướng quá, còn gia đình Uyên phải chịu đau khổ sao? Uyên cố bình tĩnh đuổi cổ bọn nó ra khỏi nhà, bán gấp nhà ngay trong hôm đó dù bị ép giá rất nhiều, nhưng chả quan tâm nữa. Mọi chuyện sau đó thì hai người biết rồi.
- Không đánh con kia cái nào sao? - Mình hơi bất ngờ.
Theo cá tính em Uyên, không giết con đó đã là may 10 đời cho nó. Nhưng ít ra phải đập nó một trận chừa tật ăn cháo đá bát, khốn nạn tòm tem với ghệ bạn chứ?
- Loại như nó, đánh làm gì cho bẩn tay! - Em Uyên cười khinh bỉ.
- Uyên làm đúng lắm!! Chị ủng hộ Uyên! - Chị Diễm sụt sịt.
Nãy giờ chị cũng khóc theo ẻm. Con trai như mình còn cảm thấy cay mắt, nói gì chị có tính hay thương người.
- Còn cái xe nó cho Uyên đâu, sao không thấy? - Mình hơi tò mò.
- Đập nát rồi. - Ẻm thản nhiên.
- Hả? Ai đập? - Mình ngớ người.
- Uyên đập. Những gì thuộc về nó, chẳng muốn giữ lại. Trả cho nó thì tốt với nó quá, nên trước khi đi, Uyên lấy búa đập banh rồi.
Zzz... Xe thằng đó tặng ẻm, mình nghĩ chắc cũng thuộc loại đắt tiền. Không xài thì bán đi, phí của thế nhỉ? Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Tiếc quá!
- Thằng đó khốn nạn vậy, sao hôm qua còn ra gặp nó làm gì? - Mình hầm hừ.
- Có tính đi đâu. Mà nó đọc ra đúng địa chỉ nhà T, Uyên không ra, nó sẽ vô tới nhà quậy. - Em Uyên đáp, mặt buồn thiu.
- Kệ nó, dám ló mặt vô đây không? - Mình hừ mũi.
- Dám đó. Uyên chỉ sợ ảnh hưởng hai bác, nên đành ra ngoài gặp nó, định giải quyết cho xong. Ai ngờ...
- Kiểu này, chắc thằng đó định chơi thật! - Mình xoa mặt để lấy lại sự tỉnh táo.
- Ừ, nó không đùa đâu! Uyên cũng lo... - Em Uyên gật đầu.
- T có cách gì không? - Chị níu tay mình.
- Không. Đến đâu hay đến đó, biết sao giờ. Cẩn thận một chút là được!
Mình cũng chả biết sao. Nhờ chú Quyết thấy phiền quá, hơn nữa tình hình cũng chưa có biến gì. Gọi bọn Thanh sida thì chắc được tầm 20 mạng, nhưng toàn ăn chơi nửa mùa thôi, đâu phải giang hồ. Đụng hội thằng Khang có mà bỏ mạng hết, mình không muốn liên lụy bạn bè. Càng nghĩ càng thấy rối, da đầu tê dại, đầu óc quay cuồng.
- Nó chỉ nhắm vào T thôi. Uyên xin lỗi... - Em Uyên cúi đầu nói khẽ.
- Dù gì cũng lỡ rồi, khỏi nói mấy lời đó đi! - Mình cười khổ sở, miệng méo xệch.
- T có gì... Uyên liều mạng với nó... - Ẻm chợt ngẩng lên, nhìn mình cháy bỏng.
Mình không dám nhìn vào ánh mắt sáng rực của em Uyên, quay đi nơi khác né tránh.
- Uyên liều mạng với nó được gì không? Có gì chăm sóc cho chị Diễm giùm T được rồi! - Mình cười khẽ.
- T đừng nói bậy mà!! - Chị rùng mình sợ hãi, đưa tay che miệng mình lại.
- Đề phòng vạn nhất thôi. - Mình lắc đầu.
Mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Mình ngồi ngắm mưa, suy nghĩ lung tung tìm cách khả thi. Thỉnh thoảng lòng thấy bất an lại lén bóp nhẹ tay chị, hơi ấm từ chị truyền sang giúp mình vững lòng hơn. Chỉ mong chuyện dữ lần này sẽ hóa lành, mình lại được yên ổn cùng chị tận hưởng những ngày hạnh phúc trước kia. Riêng em Uyên, mình chỉ biết cầu chúc ẻm vẫn luôn mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau, như ẻm cố chịu đựng thời gian vừa qua...
Chương trước | Chương sau