Tôi lồm cồm bò dậy ra ngoài mở cửa. Mắt nhắm mắt mở nhìn nó, trông nó có vẻ hốt hoảng
- Có chuyện gì? - ngáp ngắn ngáp dài
- Anh phải giúp em không thì chết anh ạ.
- Vào nhà đi rồi nói. Lúc nào cũng sồn sồn lên như chồn đói thức ăn vậy.
bạn đang xem “Yêu Người Cùng Tên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nó vào nhà ngồi, tôi đi đánh răng rửa mặt rồi ra phòng khách. Nhìn nó ngẩn người, trông có vẻ lo lắng bồn chồn
- Sao, chia tay à?
- Không anh!
- Hay hết tiền?
- E nợ tiền...
- Nợ ai?
- E...cắm...
- Mày nói rõ xem nào
- Em cắm thẻ sinh viên với chứng minh thư, giờ người ta đòi
- Bao nhiêu?
- Cắm 5 triệu, còn lãi thì....
- Bao nhiêu?
- Gần 5 triệu nữa.
- Tổng 10 triệu à?
- Vâng
Tôi cũng không ngờ thằng em mình nó lại như thế này. Cái chuyện vay nặng lãi kiểu này thì tôi cũng đã gặp nhưng lại rơi vào đúng thằng em mình.
- Giờ mày tính sao?
- Em giờ ko có tiền, anh giúp em với, mà họ đòi gấp quá, ko có họ về nhà em đòi thì bố mẹ em giết anh ạ.
- Lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ mày đi.
- Làm gì ạ, anh giúp em đi, em ko muốn bố mẹ em biết đâu?
- Hôm nay anh ko còn tí niềm tin nào với mày nữa, đừng có mở mồm ra xin xỏ. Muốn giải quyết thì lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mày. Không nói được với mẹ mày thì để anh nói.
Nó ngồi im không dám nói rằng gì cả, cứ nhìn xa ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt đăm chiêu
- Cho mày ngồi suy nghĩ, mày ko còn đường lui đâu. Chứ anh ko ngờ là mày lại thiếu tiền đến mức mà phải cắm chứng minh thư. Cắm lâu chưa?
- Lâu rồi anh ạ!
- 5 triệu đấy mày làm gì?
- Em đánh lô...., với lại đi chơi...tiêu linh tinh
- Bao nhiêu tiền 1 triệu 1 ngày
- 7 nghìn anh ạ
- Giờ mày định cầu cứu anh để anh bỏ tiền ra cho mày lấy thẻ ra hả. Mấy tháng rồi mày ko đóng lãi đúng ko?
- Lâu lắm rồi, họ cũng không nói với em. Em chẳng biết nhờ vả ai, mà bố mẹ em...em sợ lắm
- Lấy gì để anh tin mày nữa bây giờ. Giá như 500, 1 triệu anh còn lo cho mày được. Thỉnh thoảng anh cho mày tiền anh có tiếc ko. Kể cả chục triệu hoặc vài chục anh cũng lo được. Nhưng lần này dứt khoát không. Bao lần anh đã nói với mày rồi, mày ko biết nghĩ đến bố mẹ mày ạ. Có bao giờ mày nghĩ đến nhưng lúc bố mày oằn lưng ra đi làm, nghĩ đến mẹ mày phải đi dạy thêm con nhà người ta 9h tối mới được về ăn cơm ko? Mày có nghĩ đến những lúc bố mày đổ mồ hôi ko? Hay mày ko biết nghĩ , không biết động lòng? Còn ác hơn nữa là mày đang tự vứt đi cái hi vọng của bố mẹ đối với 1 thằng con.
Nó vẫn ngồi im, đôi bàn tay đan chặt vào nhau
- Anh ko hề muốn chửi mày, cũng ko hề muốn nói nhiều vì anh không phải bố mẹ mày mà có quyền dạy bảo mày. Đấy ngồi nghĩ đi rồi nói.
Để nó mặc kệ ngồi ngoài phòng khách tôi vào trong bếp nấu đồ ăn sáng. Chắc nó chưa ăn gì nên tôi cũng nấu luôn cho nó. Lát sau tôi đem đồ ăn ra ngoài phòng khách
- Ăn đi, sáng chưa ăn gì đúng không?
- Anh gọi....
- Ăn xong đi rồi nói
Tôi cũng ngồi ăn cùng nó. Rón rén nó cầm cái bánh mì lên, mặt chực khóc nhìn nó cũng tội. Lúc sau ăn xong tôi nói
- Sao? Muốn tính sao thì nói
- Anh gọi cho mẹ em giúp em được không?
- Nghĩ kĩ chưa?
- Vâng, anh gọi cho mẹ giúp em.
Tôi lấy điện thoại gọi cho mẹ nó
- Alo
- Cô ạ, cháu Tùng. Cô đang ở đâu thế?
- Cô đang dạy ở trường. Có việc gì thế?
- Cô ra chỗ nào vắng đi cháu có tí chuyện của thằng Nhật.
- Ừ, nói đi
- Nó cắm thẻ, giờ nợ tầm chục triệu. Người ta đòi mà nó ko có tiền trả. Nó nói cháu gọi điện cho cô
- Cái gì? Nó cắm thẻ? Thẻ gì mà cắm được chục triệu
- Thẻ sinh viên với chứng minh thư. Cắm 5 triệu, laĩ đội lên nữa là chục triệu
- Sao nó...Mà giờ nó đang ở đâu? Con với chẳng cái, đẻ ra nặng cái đũng quần.
- Nó đang ở nhà cháu đây.
- Thế thì cứ giữ nó ở đấy cho cô, để cô bố trí lên luôn. Mà nay cháu ko đi làm à?
- Vâng, nay cháu nghỉ.
Cúp máy, quay sang nhìn nó, vẫn bộ dạng mệt mỏi phờ phạc.
- Quán cầm đồ gọi bảo sao?
- Bảo là bố trí 1,2 ngày tới trả tiền anh ạ
- Mệt thì vào nằm nghỉ đi, mẹ mày đang lên đấy. Có gì anh bảo mẹ mày cho
- E ko ngủ được
- Cứ vào nằm nghỉ đi, anh đi ra ngoài có tí việc.
Trước khi ra ngoài tôi khóa luôn cửa để nó trong nhà. Thật ra tôi có thể lo được cho nó. Nhưng tôi làm thế để bố mẹ nó biết cách mà xử lí, dạy bảo nó. Tôi chỉ là thằng anh họ thì lấy quyền gì? Cũng phải để bố mẹ nó biết tình hình con cái. Đến cái mức đi vay tiền chơi bời thì chẳng còn gì để nói nữa hết. Con người ta vay được thì phải trả được, nhất là cái chuyện kinh tế. Đây cũng là bài học mà tôi muốn nó hiểu. Thứ nhất bố mẹ bao giờ cũng là người quan trọng, muốn để bố mẹ nó giải quyết, sau này có nghĩ đến nó sẽ ko tái phạm nếu nó biết suy nghĩ. Thứ 2 là coi trọng đồng tiền của bố mẹ chứ ko phải của mình, tiêu tiền của người khác khó lắm.
Tôi đến cửa hàng Linh Nga đang đứng dọn hàng cùng Diễm
- Em chào anh
- Ừ, 2 chị em đã ăn sáng chưa
- Ủa, anh! Sao lại đến đây sáng sớm thế này? Mà nay anh vẫn chưa đi làm à.
- Chưa, anh định mai đi, mà 2 chị em ăn sáng chưa?
- Ăn rồi anh ạ
Tôi lại gần Linh Nga nói thầm
- Đi cafe sáng với anh đi
- Nhưng mà còn cửa hàng
- Sáng có mấy người mua đâu. Với lại đi nửa tiếng thôi. Lâu lắm e chẳng đi với anh
- Thế thì đợi e tí, e dặn Diễm cái đã.
Lát sau 2 đứa ra quán cafe
- Hôm nay sao lại có hứng rủ e đi cafe buổi sáng thế này hử ông Thỏ
- Thì...lâu lâu cũng phải đổi gió tí chứ. Với lại lâu ko uống nước cam. Hề
- Anh uống cafe à? E uống nước cam.
- Em ơi cho 2 cam vắt không đường - tôi gọi phục vụ - uống nước cam cho đẹp da. E nhỉ, cafe nhiều da nó sạm vào bớt đẹp trai đi thì chết - tôi cười
- Với tình hình rượu bia nhiều như anh thì ko sớm thì muộn da nó cũng sạm đi, chẳng cần uống cafe. Anh uống ít thôi nhé, trừ những lúc đi công việc thôi
- Ừ, anh sẽ cố gắng hạn chế. Mà e tham việc ít thôi, ko có thời gian dành cho a là anh xử tội đấy.
- E biết chứ, đợi 1 thời gian cửa hàng hoạt động trôi chảy là cũng đỡ vất vả.
- E này!
- Sao anh, có chuyện gì à?
- Trang đi nước ngoài rồi
Linh Nga có vẻ ngạc nhiên
- Anh đang buồn à?
Chương trước | Chương sau