- Cháu..
- Cháu bận à?
- Bác nói với Q.Nga lát nữa cháu mới đến được. Mà mấy giờ mổ ạ
- Bị chậm 2 tiếng nên 11h mới mổ cháu ạ. Cháu đến được à, thế thì tốt quá rồi. Bác cảm ơn nha
bạn đang xem “Yêu Người Cùng Tên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Không có gì ạ!
Cúp máy tâm hồn lơ lửng theo. Dự định của tôi là khai trương xong rồi mới đến bệnh viện. Dù sao trong hoàn cảnh này cô ta cũng đáng để thương hại. Mà biết đâu cái sự thương hại của tôi có thể làm cô ta khá lên chút ít.
- Ai gọi mà mặt đực ra thế? - thằng Quân hỏi
- Mẹ Q.Nga
- Ủa, bà ý gọi mày làm gì?
- Q.Nga nay nó mổ tim, bà í nói tao qua động viên. Chắc giờ tao phải đi
- Thế còn Linh Nga? Mà đi thì nói với thằng Vũ 1 câu
- Chắc Linh Nga hiểu thôi - tôi vỗ vai nó và chạy đến chỗ thằng Vũ vẫn đang tươi cười tiếp khách
- Tao phải đi có việc chút
- Việc gì?
- Lúc khác nói đi
- Ơ thế mày định bỏ Linh Nga lại đây à, lúc nào cũng tham công tiếc việc, có vài ngày nghỉ mà cũng...
- Nói nhiều, thế nha
-Ơ à mà này, trưa quay lại đây rồi ra quán nhậu ăn mừng
- Chưa biết, tính sau đi
- Anh đi đâu ạ - tiếng Linh Nga sau lưng tôi
- Anh có chút việc phải đi bây giờ.
- Vâng... vậy anh đi đi - Linh Nga có vẻ buồn, cô ấy cúi mặt xuống và cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 lần.
- E ko hỏi anh đi đâu à ?
- Anh muốn đi ắt hẳn có lí do, e ko muốn biết. Mà thôi anh đi đi kẻo lỡ việc
Dường như cô ấy linh cảm được điều gì đó nên giọng nói có vẻ tủi thân
- Hôm nay cô ta...
- Anh đi đi, đang đông khách, e đi tiếp khách
Muốn đi thì ít mà muốn ở lại thì nhiều. Nhưng dù gì tôi cũng sẽ đi, đành giải thích với Linh Nga sau vậy. Nửa tiếng sau tôi có mặt ở bệnh viện. Đức ra ngoài đón tôi lên phòng Q.Nga, cửa phòng hé mở. Tôi và Đức đứng khựng lại bởi tiếng nói vọng ra từ trong phòng
- Anh về đi, cút về đi
- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đến...
- Không xin lỗi gì hết, anh chẳng có lỗi gì. Lỗi tại tôi ngu thôi
- Dù gì chúng mình cũng là vợ chồng, anh mong e...
- Thôi anh đi về đi, khuất mắt tôi đi
- Nhưng mà anh vẫn còn....
- Tôi nói anh giả vờ điếc à, hay anh ko hiểu tiếng người. Đi đi
Nghe giọng nói thì tôi cũng đoán ra được là ai . Vài giây sau anh ta chạm mặt tôi ngoài cửa. Anh ta ko quên liếc tôi 1 cái với sự khinh bỉ rồi bước đi. Tôi cũng lẳng lặng mở cửa đi vào. Dưới đất giỏ hoa quả văng tứ tung.
- Này - tôi gọi khi cô ta đang nằm quay lưng vào tường
- Anh đến đấy à - khuôn mặt vẫn ko giấu nổi vẻ tức giận khi nãy
- Có nhất thiết phải cáu thế ko?
- Anh nghe thấy hết rồi sao ?
Tôi gật đầu, cô ta cúi gằm mặt và ngồi chống cằm vào đầu gối
- E xin lỗi
- Lỗi gì mà xin
- E nhờ mẹ điện cho anh, a đang làm ở công ty à?
- Không, nay nghỉ
Đức đi vào và hỏi
- Bố mẹ đâu rồi chị?
- Vừa ra ngoài ấy. E ra ngoài luôn đi, đóng cửa vào dùm chị
- Chị cũng chuẩn bị đi, hơn tiếng nữa mổ rồi đấy. Anh Tùng trông chị giúp em nhé
- Ừ
Đức đi ra ngoài và để tôi ngồi lại với cô ta
- E cảm ơn - mỉm cười
- Thích thì tôi đến, ơn huệ gì
- E cứ nghĩ anh sẽ ko đến. Giờ anh ở đây rồi - cô ta thẹn thùng rồi nở 1 nụ cười tươi.
Vẫn cái nụ cười đó, cái nụ cười y như trong cái tấm ảnh mà cu Bin xé làm đôi. Vài năm rồi tôi mới lại thấy nụ cười này của cô ta
- Mệt ko?
- E không, tí mổ hi vọng ko sao. - lắc đầu
- Ừ
Thật sự tôi chẳng biết nên nói thế nào, tâm trạng cô ta có vẻ vui hơn, phấn khích hơn mọi khi
- Anh đợi em lên bàn mổ rồi hãy về nha. Được không- lí nhí trong cổ họng
- Biết thế
- Anh nói thế là e biết rồi.hì
- Biết sao?
- Là đồng ý ở lại. Mà anh này cho e mượn tay anh 1 tí
- Làm gì - dấu hỏi to đùng hiện lên đôi mắt của tôi
- Lâu rồi....e ko được cầm nó - vừa nói xong cô ta chủ động cầm lấy tay trái của tôi, tôi co tay lại thì cô ta lại ra sức nắm lấy
- Anh này, ngày trước mỗi khi nắm tay e, anh luôn bảo là tay e khô, tay e ko mềm bằng tay anh, không đẹp và thon bằng tay anh. Bây giờ vẫn thế anh ạ. - cười- e vẫn luôn tin rằng anh sẽ chờ em. Vì anh đã nói cho anh 2 năm, lúc đó anh kiếm ra tiền. E vẫn nhớ câu đó. Giá như bây giờ cho e được chọn lựa 1 lần nữa, cho e chọn lại thì tốt biết bao. Giờ anh đã có người yêu rồi, anh ko đợi em nữa. Em có nên đợi anh không nhỉ?
- Không, đừng có nhắc lại chuyện ngày xưa nữa
- Anh đừng thù hằn e nữa được không? E biết anh vẫn còn ghét e lắm
- Ừ, ghét - tôi thả giọng
- Người yêu anh có tốt ko?
- Tốt
- Bố mẹ anh có thích cô ấy ko?
- Thích
- Lấy nhau là duyên trời định. Giờ e hầu như chẳng còn gì. Cuộc đời đã xô e đi quá xa rồi. Bao hẹn thề rồi cũng chẳng đâu vào đâu. Con người thì vẫn thay đổi từng ngày. Mỗi lần e nghĩ đến anh e lại thấy buồn
- Thế thì nghĩ làm gì?
- Có thể chờ đợi, suy nghĩ ko đem lại điều gì tốt cho e, nhưng anh hãy cứ để e nghĩ đến anh. Coi như đó là điều e làm được cho anh lúc này
- Nói năng linh ta linh tinh, nằm xuống nghỉ tí đi.
- Nhưng hôm nay e vui thật mà. Hì, cảm ơn anh - Q.Nga ôm chầm lấy cổ tôi.
- Anh ko ôm e 1 cái được à
- Tôi...
- Ôm động viên e 1 cái thôi mà, được không - cô ta năn nỉ
Tôi vòng tay ôm cô ta 1 cái. Vừa buông tay thì bố mẹ cô ta mở cửa bước vào
- Cháu chào 2 bác
- Ừ, chào cháu. Tùng đúng ko? - mẹ Q.Nga hỏi
- Dạ vâng
- Bác nghe thằng Đức nó nhắc đến cháu nhiều, hôm nay mới gặp - bác trai lên tiếng
- Dạ
- Con chuẩn bị đi, sắp phải vào phòng chờ mổ rồi đó - Vâng
- 2 đứa nói chuyện đi, bác ra ngoài chút - lần lượt lại đi ra hết
Chương trước | Chương sau