- À mà cháo được chưa Ngọc?
bạn đang xem “Yêu Người Cùng Tên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Được rồi anh ạ
- Ờ, 2 đứa dọn cơm ra ăn đi, a lấy cháo để chị ăn
Tôi múc cháo ra bát rồi đem lại giường chỗ Linh Nga đang dựa vào tường.
- E còn mệt không ?
- E đỡ rồi, mà a đưa bát cháo đây e tự ăn được. Anh ngồi xuống ăn cơm với 2 đứa đi
- Thôi, để a đút cho e ăn, tí anh ăn sau
- E tự ăn được mà. 2 đứa nó ngồi dưới kia a ko thấy ngại à - Linh Nga thì thầm
- Không, chăm người yêu chứ có phải chăm cô hàng xóm đâu mà ngại. Há miệng nào
Vài câu năn nỉ, Linh Nga cũng chịu để tôi đút cháo cho cô ấy.
- Chị, chị biết e đang nghĩ gì không? E biết anh đang nghĩ gì không ? - thằng Nhật nó quay qua hỏi mọi người, cái mồm vừa ăn vừa hếch lên hỏi
- Ai biết đâu - Ngọc trả lời, còn Linh Nga thì lắc đầu
- Nhìn đại ca mớm cháo cho chị mà... E thề là đại ca khô khan như gỗ mục thế mà cũng chịu làm việc này. E đang cảm động thay chị , chị ạ - nó bĩu môi và lắc đầu có vẻ ghen tị
- Tập trung chuyên môn đê, người yêu tôi tôi phải chăm, ý kiến gì. - tôi hắng giọng
- Đâu có ý gì đâu, nhìn anh chăm chị, e lại muốn ốm xem người yêu e chăm e thế nào - nó cười hềnh hệch
- Khỏe không thích lại thích ốm. Đồ hâm, anh ốm e ko chăm đâu - Ngọc nói
- Ờ, ko chăm thì gọi cô khác đến chăm. Thiếu gì người
- Giỏi, đấy đi với cô khác luôn đi, mai đừng sang đây nữa. Xi, không cần - con bé có vẻ tức tối
- Thôi, 2 cái đứa giời đánh này, bữa ăn mà cũng chành chọe nhau được - tôi nói
Thế là 2 đứa im ngồi ăn cơm, Linh Nga nhoẻn miệng cười
- Không có 2 đứa thì lại mất vui anh ạ, 2 đứa nó tíu tít lại hay.
- Ừ, nói nhiều cũng có cái hay, nhưng mà nhiều lúc sốt ruột lắm.
- Anh đúng là ông già khó tính rồi. Hì
- Mà mai e nghỉ làm nhé, tí anh điện cho Huyền, xin cho e nghỉ vài hôm.
- Chết, không được đâu, cửa hàng mới sắp khai trương nữa, đang nhiều việc anh ạ
- Nhiều cũng nghỉ, e ốm thế này đi làm sao được. Nghe anh ở nhà nghỉ ngơi.
- Nhưng mà...
- Sợ không ai chăm chứ gì. Anh chăm được chưa!
- Không phải mà việc...
- E cứ nghỉ, muốn đi làm phải khỏe hẳn đã. Nghe anh!
- Chị ở nhà nghỉ vài hôm đi chị, tham làm gì. Mẹ e hay bảo tiền không đem lại hạnh phúc đâu, với lại tiền nhiều khi không mua được sức khỏe.
- Anh thì lúc nào cũng mẹ bảo mẹ bảo - Ngọc bĩu môi
- Đó, e thấy 2 đứa nói chưa. Thống nhất thế nhé
- Vâng, đành vậy chứ biết làm sao.
- Done, e cứ ngồi yên đấy, a đi lấy nước rồi e uống thuốc nha.
-Thuốc gì thế anh
- Thuốc bổ thôi, vitamin với đạm thôi. E uống đi.
- Nhất chị, chị mà ốm nặng hơn tí nữa, chắc đại ca còn chăm sóc cho chị đến tận răng quá
- Thì bây giờ đến tận răng rồi còn gì nữa. Hì - Linh Nga cười
- Báng bổ cái mồm mày, lại còn bảo chị ốm nặng thêm à - tôi quát
- E đùa thôi mà. Hê hê
Lát sau Nhật và Ngọc cũng ăn cơm xong. Ngọc đi rửa bát còn thằng Nhật ngồi gọt hoa quả. Tôi thì ngồi cạnh Linh Nga, thần sắc cô ấy có vẻ khá hơn.
- E này, mai a nghỉ. Ở đây nóng quá, mà e ốm thế này, qua nhà a đi
- Không sao đâu mà a, với lại e có phải ốm nặng lắm đâu.
- Thì ko ốm nặng, nhưng mà quan trọng là không khí, ở đây bí bách, ngột ngạt. Tốt nhất là qua nhà a. Nha
- E thấy a Tùng nói phải đấy, chị cứ qua anh chăm vài hôm, e ở 1 mình được mà. Với lại anh Nhật ngày nào chả chạy qua đây - Ngọc cũng hiểu ý nên nói đỡ
- Nhưng mà... - Linh Nga có vẻ băn khoăn
- Chị yên tâm đi, e chăm lo Ngọc cho. Cần thiết e ngủ lại cho chị yên tâm - thằng Nhật mạnh giọng
- Ơ, cái gì...
- À không, e lỡ mồm, ý e là tối nào e cũng buôn điện thoại với Ngọc nên chị yên tâm.
Thấy Linh Nga có vẻ xuôi xuôi tôi bảo Ngọc lấy mấy bộ quần áo của Linh Nga cho vào túi.
- Ơ, đi bây giờ hả anh
- Ừ, thì đi bây giờ. Nói là làm luôn chứ.
- Đi luôn cho nóng chị - lại cái mồm của thằng Nhật bô bô
- Xong rồi đây, chị đi an dưỡng mạnh khỏe nha - Ngọc đưa tôi túi quần áo
- Mới ốm có tí thế này mà, hic
- E không được phụ lòng quan tâm của mọi người nên phải mau khỏe. Rõ chưa
- E biết mà, nhưng mọi người quan trọng hóa vấn đề quá í.
- Thôi đi, a gọi taxi ngoài đầu ngõ rồi. Nhật, mai đem xe của anh qua nhà anh nha.
- Vâng, e chào anh chị
- Ngọc, ở nhà tối đến cẩn thận nhé. Ngủ đóng chặt cửa vào, có chuyện gì gọi chị - Linh Nga dặn Ngọc
- Vâng, chị yên tâm. Chị cứ tĩnh dưỡng thoải mái đi, e lo được mà.
Tôi và Linh Nga cùng nhau đi về nhà tôi. Đúng là không đâu bằng nhà mình. Về tới nhà thoải mái hẳn. Thằng Quân vẫn chưa thấy về.
- E vào giường nằm nghỉ đi. À không, ngồi kia tí đã đi. Anh vào bật bình nóng lạnh, lát e lau qua người đi rồi ngủ cho thoải mái.
- Vâng, mà anh cứ làm như e là bệnh nhân bị bệnh nặng lắm í. Hớt hơ hớt hải từ chiều đến giờ
- Thì tại e.... Ai bảo e ốm chứ. Không ốm xem. Còn lâu anh mới chăm
Linh Nga thì cứ tủm tỉm cười, còn tôi mặt nghệt ra chả hiểu tại sao.
Tôi vào bếp lục tủ lạnh lấy ra ít thịt với quả trứng, ít rau nữa để nấu mì. Lát sau Linh Nga đi vào
- Anh làm gì thế
- Anh nấu mì
- Chết, e quên mất, anh chưa ăn gì. Để e nấu cho.
- Thôi thôi, anh xin, anh tự nấu được. E đi ra ngoài đi
- Không, vậy e ngồi đây nhìn a nấu nhé
- Ừ, vậy ngồi tạm ở bàn ăn đi, đợi a nấu.
- Người yêu em cũng đảm đang nhỉ. Hì
- Chuyện, ăn được thì phải làm được chứ.
- Vậy mà e thấy mấy đứa bạn e toàn kêu người yêu lười không chịu làm, không biết nấu ăn. Anh chắc ngoại lệ
- Cũng không hẳn, bảo là nấu được thì ai cũng nấu được. Nhưng mà nấu ngon thì không phải ai cũng làm được. Chứ sinh viên đi học, trọ xa nhà thì thằng nào chẳng phải nấu mà ăn. Như anh , cho a chọn giữa nấu ăn và rửa bát thì anh chọn nấu ăn. Khổ trước sướng sau mà.
- Hì, vậy e là người hạnh phúc rồi, mỗi người có 1 hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng e thấy hạnh phúc của e to hơn của mấy đứa bạn. Hì hì
- Khéo nịnh nha - tôi trêu
- Sự thật mà, mà anh nấu xong chưa?
- Anh xong rồi đây.
Tôi múc mì ra bát ăn, Linh Nga thì ngồi đối diện, tay thì chống cằm nhìn tôi
- Đừng nhìn anh thế chứ. E ăn không, a đút cho nè
- E no rồi, anh ăn đi. A ko nhớ là có lần e nói với anh là lúc anh ăn trong dễ thương lắm à, thế nên anh ăn nhiều vào nha. Mà anh nấu mấy gói mì thế
- Nhớ mà, anh nấu gói rưỡi
- Sao không nấu 2 gói cho tròn anh
- E xem đây còn rau, trứng, thịt, làm sao tống nổi 2 gói.
- E đùa thôi, ăn no quá cũng ko tốt. Với lại anh hạn chế ăn mì thôi nha, nóng ruột với lại ko có chất đâu
- Ô ma chi, ko nóng ruột đâu
Chương trước | Chương sau