- Anh !
bạn đang xem “Yêu Người Cùng Tên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Gì thế
- E gọi thử xem anh ngủ hay tỉnh, hì – Linh Nga trêu- mà anh quay lại ôm e đi, để e ôm anh mãi thế này à ?
- Ờ - tôi xoay người lại ôm lấy Linh Nga, cô ấy dựa đầu vào ngực tôi – Mà anh đã nói nằm yên trên ghế, sao e còn mò xuống dưới làm gì ?
- E dậy 1 lúc rồi, e đem chăn xuống nằm để nhìn anh ngủ. Lúc anh ngủ nhìn buồn cười lắm. Mà anh ko thấy e giữ khoảng cách với anh cả mét còn gì nữa – Linh Nga cười tít mắt
- Ừ, anh tưởng xuống nằm từ đêm qua, không thì anh cho biết tay. Hề
- Tưởng bở thì có í, thôi e dậy nấu gì cho anh ăn nha, anh đi đánh răng rửa mặt đi – nói xong Linh Nga hôn lên má tôi 1 cái rồi đứng dậy.
Tôi dậy sau đó 2 đứa ăn sáng rồi đi làm. Dù là thứ 7 nhưng tôi vẫn phải làm buổi sáng. Cái chuyện hôm qua đối với Trang tôi vẫn không thể nào mà yên lòng được. Trong người nóng như lửa đốt. Giữa giờ làm tôi điện cho Trang, máy đổ chuông nhưng không ai nhấc máy. Lát sau tôi đi xuống dưới phòng chú Quang
- Tùng đấy à, có chuyện gì thế
- Chú có thấy Trang đâu không ạ ?
- À, nó hôm nay xin phép nghỉ, sao thế ? 2 đứa có chuyện gì à
- Hôm qua cháu nói với Trang rồi chú ạ, giờ không biết Trang ra sao nữa
- Thế à, chắc nó buồn, mà cháu có nói gì quá đáng không. Bình thường nó có nghỉ làm đâu, trừ khi nó ốm. Chú tưởng hnay nó có việc gì bận, hóa ra chuyện này.
- Cháu cũng đang lo, sợ Trang làm gì dại dột.
- Thôi, tí về sớm ghé qua nhà nó xem. Nó cũng lớn rồi đừng có lo quá
- Vâng
Vừa ra khỏi phòng thì có điện thoại của mẹ Trang
- Tùng à, bác đây
- Dạ cháu chào bác
- Ừ, cháu với cái Trang có chuyện gì à, hôm qua từ lúc đi với cháu về bác thấy con bé nó khóc cả đêm, mà sáng nay nó không chịu ra khỏi phòng
- Bác đợi chút cháu đến
- Ừ, nhanh nhá, ko nó cứ thế này bác sốt ruột lắm – mẹ Trang có vẻ lo lắng
- Vâng
Tôi xuống dưới lấy xe phi đến nhà Trang, gặp bác Tuân đang ngồi phòng khách
- Cháu chào bác
- Tùng à, 2 đứa làm sao, có chuyện gì mà nó lại như vậy
- Bác để cháu lên phòng Trang nói chuyện đã được không ạ
- Lên đi, sáng giờ nó có mở cửa cho ai vào đâu.
Tôi đi lên phòng và gõ cửa gọi
- Trang, anh đây
Vẫn không thấy động tĩnh gì tôi gọi tiếp
- Mở cửa ra, anh có chuyện muốn nói, không mở anh đạp cửa vào đấy
1 lúc sau thì cánh cửa cũng mở ra, cô bé tóc tai rũ rượi, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe. Chắc là do khóc cả đêm hôm qua. Rồi cô bé lại leo lên giường ngồi cuộn thu lu vào trong cái chăn
- Sao hôm nay không đi làm ?
- E mệt !
- Có phải e cần anh phũ với e nữa thì mới đủ độ để gượng dậy. Trông cái bộ dạng có ra cái gì không ?
- E mệt lắm, anh đừng nói e nữa có được không ?
- Đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài với anh.
- Đi đâu cơ, e đã nói e mệt rồi mà
- Mệt cũng dậy đi, để cái bộ dạng này cho bố mẹ thấy à, hay e muốn làm anh mất mặt với bố mẹ e. Đứng dậy rồi đi ra ngoài với anh ! Cho e 15 phút để vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Anh đợi dưới nhà
- Vâng
Trang bò ra khỏi giường và đi vào nhà tắm. Còn tôi thì đi xuống dưới nhà
- Có chuyện gì thế cháu ?
- Dạ không có gì đâu ạ, giờ cháu xin phép 2 bác cháu với Trang ra ngoài chút.
- Ừ, đúng là chỉ có cháu mới nói được nó. Cái con bé nó được chiều nên nhiều lúc bác đau đầu lắm. Tính khí thì thất thường.
1 lúc sau Trang đi xuống.
- Đi thôi anh, con đi ra ngoài chút
- Ừ, 2 đứa đi đi, mà trưa có ăn cơm ở nhà không mẹ nấu
- Dạ thôi, chúng cháu ăn ngoài cũng được ạ.
Tôi đưa Trang đến 1 quán cafe và gọi đồ ăn nhẹ cho cô bé
- Sao ? Giờ định cứ uể oải thế này à. E ăn đi
- E không sao – Trang buồn và nói
- Những gì hôm qua anh nói…
- Anh đừng đề cập đến chuyện đó được không? - Trang cúi mặt xuống và nói không giấu được vẻ buồn sầu
- Không nói thì ăn đi, ăn xong rồi nói. Nhìn có khác gì con gấu trúc không?
Trang mệt mỏi cầm cốc sữa uống được 1 ngum, và ăn 1 miếng bánh
- Anh Tùng, anh có thể rút lại lời nói hôm qua được không? Coi như hôm qua e chưa nghe thấy gì!
Chương trước | Chương sau