- Này Linh Nga
bạn đang xem “Yêu Người Cùng Tên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Gì thế ạ - cô ta ngoái lại
- Lại đây tôi hỏi đã
- Có chuyện gì à anh – cô ta tiến lại gần va hỏi
- Mai tôi đi đâu với cô thế
- Mai đi rồi anh biết, hì hì – cười
- Nói đi có gì mà úp úp mở mở
- Thì e cũng chưa biết đi đâu, mai rồi tính anh ạ
- Ờ, thôi vào nhà đi. Đi cẩn thận đấy
- Vâng, đáng lẽ e phải nói với anh là anh đi cẩn thận ấy, đi về nhắn tin cho e nha.
- Ờ, biết vậy
Cô ta quay lưng đi vào trong ngõ, đợi dáng cô ta khuất hẳn tôi mới đi về. Mà lạ thật, cô gái này sao tự nhiên hôm nay... Còn căn dặn mình đủ thứ, đi về cẩn thận, rồi nói năng nhẹ nhàng cứ như là người yêu thật của nhau vậy. Để xem mai thế nào. Chứ tình hình tôi thấy cô thế này tôi ko dám nói thích cô thật :( Về đến nhà thì bố mẹ tôi lại gọi đến nói chuyện.
- Đưa con bé về chưa? – mẹ tôi hỏi
- Không đưa về thì giờ con ở nhà chắc, mẹ hỏi lạ. Ko xớt xát cái gì đâu mà mẹ phải lo
- Ngồi xuống mẹ hỏi
- Vâng, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế mẹ - tôi cười
- Mà nghiêm túc mẹ xem nào, lúc nào cũng nhăn nhở
- Thì con đang nghiêm túc mà
- 2 mẹ con nhà bà lúc nào cứ dính đến nhau là lại chí chóe – bố tôi nói- nói nhỏ thôi tôi đang xem phim
- Còn ông nữa đấy, cứ dí mắt vào cái máy tính bảng. Mới gần 50 tuổi đầu đã phải đeo kính lão rồi.
- Còn bà nữa, nói ít thôi. Mà nói năng nhỏ nhẹ thôi, con nó lớn rồi
- Thôi con xin bố mẹ, có gì mẹ nói đi
- Ừ - mẹ tôi thì thầm – Con với Trang dạo này thế nào?
- Thế nào là thế nào ạ!
- Hôm trước mày dẫn nó về. Con bé thì cũng nhanh nhẹn, mẹ tưởng 2 đứa yêu nhau, nhưng về nhà bố mày nói mẹ mới biết.
- Con coi Trang như em gái thôi, con thương nó lắm!
- Sao mà thương, mẹ nghe chú Quang kể ngày xưa nó nghịch lắm, nhưng giờ tu chí. Con bé khôn ngoan nhưng so với Linh Nga thì mẹ thích Linh Nga hơn vì nó đảm đang.
- Ngày xưa Trang chơi bời, mà cô bé thay đổi cũng vì con. Giờ con không biết phải thế nào.
- Vậy 2 đứa nó gặp nhau chưa, Linh Nga với Trang ấy
- Gặp nhau rồi, chỉ có điều Trang không biết con với Linh Nga...
- Mẹ nói với mày lâu rồi, không phải bây giờ mà rất nhiều lần rồi. Ngày xưa mày yêu cái Quỳnh Nga thì mẹ không nói, hồi đó sinh viên mẹ không nói. Nhưng giờ mày phải rõ ràng cho mẹ.
- Mẹ bảo giờ con phải rõ ràng làm sao. Trang thì cứ tưởng con chưa có người yêu, mà lúc nào cũng bám lấy con. Giờ mà nói ra thì khéo mất cả em gái, mất cả bạn.
- Linh Nga thì mẹ không lo, với tính cách của Linh Nga thì nếu mày bỏ nó thì nó cũng ngậm ngùi thôi. Còn cái Trang mẹ sợ nó lại làm liều, ảnh hưởng đến cả nó, cả mình. Còn cái chuyện làm ăn ở công ty nữa, mẹ lo lắm. Mà thật sự mẹ cũng ko muốn vì mẹ sợ mày 1 lần yêu con nhà giàu rồi. Mẹ nói nhỡ đâu đến lúc mày khó khăn thì sao. Nhà Trang thì mẹ nghe nói giàu lắm. Mẹ không cần giàu, mẹ chỉ cần vui vẻ, đầm ấm, chết có đem tiền đi được đâu.
- Vâng, thôi để từ từ con giải quyết.
- Bố đồng ý với mẹ con, con tự giải quyết sao cho ổn đi.
- Ơ cái ông này, tôi nói mãi giờ ông tự nhiên chen vào, xem phim thì xem phim đi.
- Tôi vẫn nghe bà với con nói chuyện mà. Theo kinh nghiệm của bố thì con cứ yêu hết mình người mà con đặt tình cảm vào đi. Chuyện vật chất ko quan trọng, giờ ko có tiền bố mẹ cho tiền con đi chơi với người yêu cũng đc.
- Theo kinh nghiệm của bố, ông giỏi nhỉ. Dạy con vậy đấy!
Tôi phì cười, đúng là bố mẹ mình. Buồn cười mà ko dám cười to.
- Thôi được rồi, bố mẹ để con lo. Con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Sáng hôm sau 6 giờ sáng còn đang ngủ thì có điện thoại.
- Alo
- Anh dậy chưa?
- Chưa
- Vậy thì anh ngủ lát nữa đi, chút e gọi dậy!
- Thôi, phá giấc ngủ người khác ngủ sao được nữa. Để tôi dậy luôn. Cô chuẩn bị đi nửa tiếng nữa tôi qua
- Vâng, e xin lỗi, hì
Cô ta có vẻ hào hứng với buổi đi chơi hôm nay. Tôi dậy đánh răn rửa mặt mặc quần áo. Ra ngoài thì thấy bố mẹ đã dậy rồi!
- Đi sớm thế con
- Con chịu, cái đồ dở hơi kia gọi con dậy sớm
- Người yêu mà mày lại nói dở hơi. Dở hơi thì yêu làm gì?
- Có ngày chủ nhật để ngủ mà cũng bị gọi dậy sớm
- Ngủ ngủ cái gì, thế có ăn sáng ở nhà không, mà thôi, ra ngoài kéo nhau đi ăn sáng đi.
- Vâng, đuổi con cứ như đuổi tà vậy
- Đuổi vậy còn chưa ăn thua, nhanh rồi đi đón con bé đi ko nó lại đợi.
Tôi dắt xe ra ngoài, quên ko cầm theo cái váy mà hôm trước tôi mua ở cửa hàng thằng Vũ. Đến đầu ngõ nhà cô ta:
- Cô đâu rồi
- Anh đợi e tí, e ra luôn
- Tôi đã đến đâu mà ra
- Ơ... vâng, e chuẩn bị xong rồi.
- Thế Ngọc dậy chưa?
- Dậy rồi anh ạ
- Ừ, ra mở cổng đi, tôi đến nơi rồi
- Thế sao anh bảo chưa đến, đợi e tí.
- Nhanh ko tôi đi về đấy!
Cô ta chạy ra cổng, tay cầm theo cái túi. Hôm nay cô ta không mặc váy mà mặc quần áo bình thường, trông năng động nhanh nhẹn hẳn ra.
- Đi luôn đi anh
- Gì mà vội thế, nghĩ ra đi đâu chưa?
- Chưa ạ - cười
- Đi vào thay bộ quần áo đang mặc ra đi, mặc cái này vào – tôi đưa cho cô ta cái túi
- Cái gì thế ạ
- Váy, đi với tôi thì phải mặc đẹp. Tôi bảo cô rồi mà. À quên, xõa cái tóc xuống, cột 1 nửa thôi nhé.
- Anh thích thế à – cô ta cười tươi
- Ờ, bảo sao thì làm thế đi, mà cô có định mời tôi vào nhà không đây
- Quên mất, anh dựng xe vào nhà đi, đợi e xíu thôi. Hì
Tôi dựng xe, vào nhà thì Ngọc đã dậy rồi.
- E chào anh
- Ờ
- Anh chị đi chơi sớm thế
- Hỏi cái của nợ kia kìa, hỏi gì anh – tôi cười
- Anh đợi e thay quần áo nhé – cô ta nhanh nhảu rồi chạy vào nhà tắm
này
1 lúc sau thì cô ta bước ra
- Ôi chội ôi, chị em hôm nay xinh thế, hôm nay đi chơi có khác, ghen tị quá đi
- Đi không, gọi thằng Nhật đi cùng – tôi nói
- Thôi ạ, anh chị đi với nhau đi cho thoải mái
- Đi thôi anh, e xong rồi – cô ta còn cố tính khoác lấy tay tôi
Hôm nay cô ta trang điểm, xinh thật. Không phủ nhận được 1 điều là nếu mặc thế này ra đường khối kẻ ghen tị. Làn da trắng ngần, đôi môi đo đỏ không đậm đà nhưng trong sáng đến lạ kì. Nụ cười của cô ta háo hức, nụ cười vô tư. Lần đầu tiên tôi thấy cô ta cười thoải mái như vậy. Đi ra ngoài cô ta hỏi:
- Đi xe em nhé?
- Không!
- Vậy đi xe anh đi?
Chương trước | Chương sau