Ngồi xem ti vi 1 lúc thì cô ta nói
- Cháu xin phép 2 bác cháu đi về ạ!
- À, ừ, 9h rồi, lai Linh Nga về đi con
- Đợi tí anh vào thay quần áo
bạn đang xem “Yêu Người Cùng Tên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Quay lại, mặc thế được rồi, mày cứ ra ngoài là phải chỉnh tề à con, có ai nhìn đâu.
Cô ta thì cứ đứng tủm tỉm cười, nhìn thì dễ thương, đáng yêu đấy nhưng mà không tin được cái mặt này.
- Cháu chào 2 bác ạ!
- Ừ, thỉnh thoảng qua chơi nhé cháu
- Vâng ạ!
Tôi và cô ta đi xuống dưới lấy xe, tôi chẳng nói câu nào. Còn cô ta thì lẽo đẽo theo sau.
- Lên xe đi
- Thôi để tôi bắt xe ôm về, anh lên nhà đi
- Cô dở hơi à, đưa đi thì phải đưa về chứ. Lên xe đi
- Anh còn hằn học tôi nữa là tôi đi bộ về đấy
- Rồi rồi, lên xe đi
Cô ta leo lên xe, trên đường đi tôi ngoái lại thì thấy cô ta đang cười. Chắc vớ được cái mặt tôi hằn học cô ta lại càng đc thể.
- Cô cười cái gì đấy!
- À, không có gì?
- Gặp bố mẹ tôi vui lắm à!
- Cũng bình thường, bố anh hiền, mẹ anh thì cũng hơi gớm gớm nhưng dễ tính
- Mơ đấy mà dễ tính, sau này về làm dâu để xem có dễ tính không – tôi buột miệng
- Hả, anh nói cái gì?
- À, không tôi nói nhầm.
- Kể ra thì bố mẹ cưng anh phết nhỉ, thảo nào thấy anh ngang như cua vậy
- Cô hơi bị nhầm, còn lâu bố mẹ mới chiều tôi
- Vâng không chiều – cười
Cuối cùng đến ngõ nhà cô ta, cô ta bước xuống
- Đến đây thôi nha!
- Tôi cũng chẳng hóng anh đưa tôi vào, có bao giờ anh đưa tôi vào tận nhà đâu – giọng dỗi dỗi
- Tôi đã bảo tôi ko phải thanh niên chu đáo mà.
- Thôi, tôi về đây – cô ta vẫy tay tạm biệt và quay mặt đi
- Này, quay lại đây đã
- Cái gì nữa?
- Cảm ơn cô nha, nay không có cô chắc tôi chết mất
- Không có gì, nhưng anh phải nhớ anh hứa làm cho tôi 3 việc như lúc chiều anh nói đấy
- Ừ, rồi, tôi nhớ mà, thôi cô về đi, ngủ ngon nha
- Vâng, anh về đi, anh chàng doreamon – cô ta cười 1 rồi lấy tay bụm miệng
- Cô.....
Nói xong cô ta đi thẳng 1 mạch vào bên trong ngõ, tôi chẳng biết nói gì cả. Nói ra thì ngại mà không nói thì tức. Mẹ ơi là mẹ sao mẹ lại để cô ta lấy quần áo cho con không biết. Nỗi nhục này bao giờ mới rửa được đây :( Tôi về nhà thì bố mẹ vẫn chưa ngủ, đang ngồi xem tivi.
- Thằng Tùng, ngồi mẹ hỏi xem
- Gì mẹ?
- Nhà bố mẹ nó làm gì?
- Nhà ai cơ ạ!
- Nhà cái Linh Nga ấy
- Con chịu
- Ơ cái thằng này, mày yêu con nhà người ta mày còn không biết bố mẹ nó làm gì. Lạ đời nhỉ?
- Thì con chưa kịp hỏi mà
- Các cụ bảo lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống. Mày phải tìm hiểu tông tích hoàn cảnh gia đình nhà nó xem thế nào chứ.
- Ôi dào, yêu là được rồi!
- Mẹ nói mày không nghe à, làm gì thì làm cũng phải biết nó con cái nhà ai, bố mẹ nó làm gì?
- Vâng, để mai con hỏi!
- Mai mai cái gì, mày toàn nói xong để đấy, mẹ tin làm sao được cái mồm mày
- Tôi thấy con bé được đấy chứ - bố tôi nói – Trông cách ăn mặc là biết ko phải kiểu mấy đứa con gái bây giờ, nói năng thì nhẹ nhàng, có đầu có cuối
- Thì tôi có bảo nó ko được đâu, nhìn người thì ko phải loại lưng dài hơn chân, ko phải vai vuông. Không gầy, không béo. Mặt thì hiền lành, cơm nước cũng đảm. Thế là tốt rồi.
- Chả tốt chán, bà xem bây giờ con gái hiếm đứa nào được như nó lắm
- Thôi thôi, con xin bố mẹ, khen mãi. Sốt cả ruột
- Ơ hay cái thằng, khen người yêu mày đấy, sao mày khó chịu với bố mẹ
- Thôi con đi ngủ đây, mai bố đi mua điện thoại với con nha.
- Ờ, ngủ sớm đi con. – bố tôi lên tiếng
- Suốt ngày điện thoại với chả sờ mát, 2 bố con nhà ông chỉ có thế là nhanh
Tôi vào trong phòng, vừa cầm điện thoại lên thì có điện thoại. "Trang tít calling"
- Anh nghe này nhóc
- Mai anh rảnh ko, đi chơi với em
- Đi đâu cơ, mai anh phải đi mua điện thoại cho bố, với đống việc của bố e nhờ anh làm kia kìa.
- Suốt ngày bận, bận gì mà bận lắm thế - giọng phụng phịu
- Định rủ anh đi đâu à!
- Đi shopping với đi ra ngoại thành chơi
- Để hôm khác đi, hôm khác anh dẫn nhóc đi chơi bù
- Đành vậy chứ biết làm sao, để mai e rủ mấy đứa bạn đi đập phá
- Này nha, ko rượu, ko bar nghe chưa
- Vâng, e biết rồi – giọng phụng phịu
- Anh nhắc không thừa đâu, muốn đi thì có anh đi cùng
- Đi với anh chán òm í
- Thế ai vừa rủ anh đi chơi đấy
- Hì hì, nói thế thôi, anh yên tâm đi.
Cũng chẳng có việc gì to tát nhưng giờ đi chơi lại bị quả dìm hàng áo hồng như lần trước thì mình cũng đi đời luôn ở công ty. Muốn tránh e Trang nhưng rồi 1 lúc nào đó cũng phải đối mặt. Ko sớm thì muộn. Cái giống đời nó khổ thế đấy. Sáng hôm sau tôi và bố tôi đi mua điện thoại. 9 giờ đi, 10 rưỡi về đến nhà thì mẹ tôi đang lụi hụi ở trong bếp. Tôi vào phòng thay quần áo thì giật mình.
1 dáng người quen quen, đang lúi húi lau nhà. Cô ta, đúng cô ta rồi, mà sao cô ta lại ở đây. Tôi lại giằng lấy cái cây lau nhà, và cầm tay cô ta kéo cô ta ra ngoài.
- Đi ra, ai cho cô vào đây!
Cô ta cũng chẳng kịp nói gì, tôi thì đóng sập cửa phòng vào.
- Ơ cái thằng này, mày bị làm sao đấy - mẹ tôi quát – Mày ăn nói thế à!
Cô ta cúi mặt xuống, mặt mếu mếu chực khóc
- Em xin lỗi
Giờ lại còn xưng cả em nữa, đóng đạt phết. Tôi nghĩ bụng
- Thằng kia mày ra đây, ngồi xuống
Tôi lững thững ra ghế ngồi.
- Mày xem, thái độ mày như vậy mà được à. Mẹ không cần biết trong phòng mày có cái gì. Sáng mày đi chăn màn mày ko gấp, phòng thì bẩn, mẹ bảo con bé nó vào nó thu dọn đấy. Mày hục hặc gì thì nói với mẹ đây này, sao mày chửi con bé.
- Con có chửi đâu?
- Cái loại mày gia trưởng nó vừa thôi, rồi con gái nó chạy hết. Linh Nga, đi vào bếp nấu cơm với bác. Kệ nó đi, thỉnh thoảng nó hâm vậy đấy!
- Thôi, từ từ mà bảo con, bà cứ chửi nó xơi xơi vậy. Lần sau có làm gì thì từ từ mà nói con ạ, Linh Nga nó có phải đứa không biết điều đâu.
- Vâng
Chương trước | Chương sau