Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…
- “Hí hí, thằng M. Tao chờ ngày này lâu lắm rồi”, thằng Khánh vui ra mặt khi biết chuyện tôi là người về bét.
- “Bình thường tao cũng tốt với mày mà Khánh”, mặt tôi đau khổ thấy rõ.
- “Chỉ trừ những lúc mày không tốt còn lại lúc nào mày cũng tốt đúng không?”, nó hất hàm.
bạn đang xem “Vị Tình Đầu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- “… hic”
- “Muốn chọn truth hay dare đây?”
Suy nghĩ một hồi tôi đành phải chọn dare bởi vì nếu chọn truth thì có thể sẽ có rất nhiều bí mật của tôi được đưa ra ánh sáng. Mà tôi lại không hề thích điều đó chút nào. Tôi chọn dare vì một phần tôi nghĩ thằng Khánh sẽ nể tình mà nhẹ tay với tôi. Và tôi đã lầm…
- “Lâu lắm rồi tao chưa mời mày nước. Hôm nay tao sẽ mời”
- “Đù… thằng này tốt mày. Bạn bè phải thế chứ”, tôi ngây thơ như một chú thỏ con mà đâu biết sói già gian ác đang mài răng chờ sẵn.
- “Hôm nay tao sẽ mời mày món nước do tao tự sáng chế. Món nước mang tên… đừng rời xa em”
- “Nước gì mà nghe kêu vậy ba?”, tôi thắc mắc.
- “Cứ bình tĩnh. Rồi mày sẽ hiểu tại sao thứ hỗn hợp… à nhầm… thứ nước kì diệu đấy lại có cái tên mĩ miều như vậy”, thằng Khánh ba hoa.
- “Cái gì? Thứ hỗn hợp?”, tôi bắt đầu ngờ ngờ ra cái thứ nước “thánh” mà nó đề cập đến.
Không đáp, thằng Khánh bắt đầu công việc “sáng chế” của mình. Nó lấy một cái cốc giấy và đổ ít coca vào.
“Uống coca à, sướng thế”, tôi cười thầm.
Nó đổ thêm ít 7-up.
“Hai cái này trộn với nhau uống ngon chán”
Nó đổ thêm chút rượu.
“Rượu pha nước ngọt, chắc cũng không có gì đâu”
Nó đổ thêm chút bò húc
“Nước ngọt pha rượu à? Lạ thế”
Nó đổ thêm chút nước mắm. Đám bạn tôi bắt đầu râm ran cười.
“Thằng này nó đang làm cái quái gì thế này!?”
Nó đổ thêm chút nước tương.
- “Mày làm cái vẹo gì vậy Khánh?”
- “Chờ đi rồi biết”, nó mím mội cười.
Nó đổ thêm tương ớt.
“…”, tôi chỉ biết câm nín.
Nó đổ thêm bột canh, bột ngọt, mì chính, mỗi thứ nửa thìa cà phê. Cứ mỗi khi thêm được thứ gì nó lại quay sang nhìn tôi “âu yếm”. Thằng Khánh muốn hành hạ tôi về tinh thần trước khi giết tôi bằng cái thứ hổ lốn đó. Kinh dị, đúng là kinh dị.
Chưa hết, thằng Khánh còn cho thêm vào một thìa súp mà nó mua bên lớp 10 Văn và mấy cọng hành lá…
Xong xuôi, nó trộn đều tất cả mọi thứ lại rồi chìa ra trước mặt tôi.
- “Uống đi M. Thứ này sẽ giúp mày trường sinh bất tử đấy”, thằng Khánh ôm bụng cười.
Ngó đầu nhìn vào trong cái cốc… tôi chỉ ước là mình chết ngay đi được. Cái thứ thằng Khánh bắt tôi uống nó không còn gọi là nước nữa rồi. Nhìn thật là kinh dị với cái mùi chẳng giống ai.
- “Hãy nói với tao mày đang đùa đi Khánh”, tôi nhìn nó mà chân tay bủn rủn.
- “Trẫm không biết đùa bao giờ. Cầm đi, uống một ngụm rồi nói cảm giác cho mọi người biết”, nó nhấn cái cốc hỗn hợp kinh dị đó vào tay tôi…
Bỗng dưng tôi hết sợ. Một tay bịt mũi, một tay cầm cốc nước, tôi làm một hơi hết sạch trong sự ngỡ ngàng của tụi bạn. Tôi để cái mặt tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra. Sợ nhất là cái mùi, nhưng tôi đã bịt mũi rồi còn sợ gì nữa. Nhìn cái mặt tiu nghỉu của lũ bạn tôi phá lên cười.
- “Định chơi anh à? Chưa đủ trình nhé cưng”, tôi khinh khỉnh.
Đến lượt QC, em chọn truth. Nhỏ Thủy nói chuyện với QC không nhiều bằng nhỏ L và H. Vì không thân lắm, nên nhỏ Thủy bê y chang câu hỏi đã dành cho con L.
- “Điều gì làm em hối hận nhất hả QC?”, nhỏ Thủy khẽ mỉm cười.
- “Từ nhỏ đến lớn hả chị?”
- “Tùy em. Chị muốn hiểu thêm về em”, nhỏ Thủy nhẹ nhàng đáp.
- “Dạ vâng…”
Em xoa trán suy nghĩ một hồi và bắt đầu…
- “Em đã từng đốt rác trong thùng rác với hy vọng là làm như vậy sẽ khiến ba mẹ đỡ mất công đi đổ. Và hậu quả là thùng rác cháy ngùn ngụt… May mà anh hai em về kịp không thì cháy nhà cũng nên”
Tôi lắc đầu với cái hành động trẻ con của QC.
- “Vậy thôi à?”, tôi thắc mắc khi mãi thấy QC không kể tiếp.
- “Vậy thôi”, em tỉnh rụi.
- “Trời! Trong khi anh cực khổ muốn chết sao cái thử thách của em nó nhẹ nhàng vậy?”
- “Chắc tại em là người lương thiện nên ông trời thương em”, QC lè lưỡi.
*
**
***
Chơi thêm một vài ván nữa, tôi nghỉ và bỏ ra ngoài. Ngoài sân, lửa trại vẫn cháy rừng rực. Trăng hôm nay sáng thật. Đã quá 12 giờ đêm nhưng tôi vẫn nghe được tiếng râm ran nhỏ to tâm sự của đôi bạn hoặc nhóm bạn dưới tán cây trên một vài băng ghế đá nào đó. Tiếng rúc rích cười, tiếng trêu đùa và đôi khi là tiếng cười lanh lảnh khiến cho tôi không thể nghĩ được trời đã quá đêm. Tìm một băng ghế đá trống, tôi đặt lưng xuống. Chưa đầy một phút sau, QC đến và ngồi cạnh bên tôi.
- “Sao em không ở trong chơi tiếp”
- “Em với anh là một cặp. Anh nghỉ thì em cũng nghỉ”
- “Hì…”
- “Anh này”, QC gõ nhẹ vào vai tôi.
- “Anh đây”
- “Em đang giữ một bí mật”
- “Lại định trêu anh hả?”, tôi cốc vào trán QC.
- “Về HN… anh có muốn nghe không?”, cô bé nói một cách nghiêm túc.
- “Người đã không còn anh biết làm gì hả em?”, tôi lảng tránh câu hỏi của QC. Hay nói một cách thẳng thắn, tôi cảm thấy khó chịu khi QC nhắc đến chị của em.
- “Anh ạ! Đôi khi sự việc mình nhìn và nghe thấy không giống với bản chất của nó… Em cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải che giấu sự thật này. Chị em xứng đáng nhiều hơn những gì chị ấy đang có”
- “Ý em là sao?”
- “Chị em vẫn còn anh ạ. Chị em vẫn còn…”, QC bật khóc nức nở.
- “Đây là lần thứ bao nhiêu anh nghe điều này rồi hả QC? Anh đâu phải con nít để em muốn nói gì là nói như vậy”.
Mặc dù cố gắng tỏ ra cứng cáp, nhưng trong đầu tôi là một mớ những hỗn độn cảm xúc. Tôi thở dài.
- “Em nói điều này để làm gì? Sao em cứ phải nói một điều không phải sự thật như vậy”
- “Em sai rồi! Em sai từ đầu. Em sai vì đã thích anh. Em sai vì không thể giúp gì cho chuyện của hai người. Em sai cả khi HN vẫn còn mà em lại bỏ mặc tất cả chỉ để gặp anh thế này”, cô bé vừa nói vừa khóc.
Với những cảm xúc tôi nhìn thấy ở QC, tôi không nghĩ là cô bé đang nói dối tôi vì một mục đích nào cả.
- “Kể anh nghe. Anh muốn nghe từ đầu”, tôi chậm rãi.
Tôi cũng không thể hiểu tại sao lúc đó tôi có thể bình tĩnh như thế. Một sự bình tĩnh lạ lùng…
- “HN… vẫn còn là sự thật”, QC ngửa mặt lên trời để mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.
- “Anh không hiểu…”
- “Anh không hiểu là điều dễ hiểu thôi. Vì mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ. Chị em, HN, không cho mình có quyết định khác”
- “…”
- “Anh có nhớ hai cô gái gặp anh hôm anh có tiết thể dục chứ?”
- “… là em?”
- “Là em và chị em…”
- “Anh nghe giọng em lúc đó hơi khác mà. Cả mái tóc nữa…”
- “Hôm đó em bị viêm họng, giọng hơi khàn khàn. Còn tóc thì thay đổi dễ mà anh”
- “… tại sao? Tại sao HN không nói đó là cô ấy?”
- “Chị ấy đã hỏi anh rằng anh có muốn chị ấy bỏ kính ra không còn gì…”
Khung cảnh ngày hôm đó dần dần hiện ra trước mặt tôi như một thước phim quay chậm. Cô bé đó là em, HN của tôi. Vậy là những linh cảm của tôi là hoàn toàn chính xác. Thật không ngờ tôi lại để lạc mất em một cách dễ dàng như vậy…
- “HN đã về gặp anh rồi. Tại sao cô ấy không…”, tôi bỏ dở câu nói như cái cách tôi đã vuột mất tay em.
- “Mối lương duyên của HN và anh trắc trở quá…”
Và QC chậm rãi thay chị em kể lại những chuyện đã xảy ra. Những tâm tư tình cảm, những suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng và cả những quyết định trong nước mắt của HN được cô bé chiếu chậm lại với cảm xúc dạt dào. Tôi như không tin vào tai mình… Vì tôi HN đã chịu nhiều thiệt thòi. Vì suy nghĩ cho tôi em đã cắn răng đưa ra những quyết định mà em hiểu sau đó bản thân sẽ khóc rất nhiều. Nợ tiền còn có thể trả được, nhưng nợ tình liệu có trả được hay không!?
*
**
Chương trước | Chương sau