Vị Tình Đầu

Vị Tình Đầu


Tác giả:
Đăng ngày: 18-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Vị Tình Đầu - Chương 08

↓↓
Say nắng hay thích thật ?

Nhìn mặt Hoài Anh lúc đó như van nài tôi. Bình thường chắc tôi đã xiêu lòng, vì người vừa xinh mà nói năng lại nhẹ nhàng thế kia cơ mà. Nhưng không hiểu sao khi đó tôi lại dứt khoát thế …

Tôi không nói thêm, quay mặt ra khỏi lớp và bước đi. Đi được một đoạn, tôi nghe tiếng bước chân rất nhẹ ở sau lưng. Tôi mỉm cười “khờ quá! Mới hù có chút mà đã xiêu lòng rồi”.

- “Đi theo anh”, tôi quay lại nhìn cô bé.

bạn đang xem “Vị Tình Đầu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- “Dạ”

Tôi dẫn cô bé đến văn phòng đoàn. Vừa thấy tôi bước vào, cô phụ trách lên tiếng.

- “Để người đẹp ở đây cho cô. Em lên lớp đi.”

- “Vâng. Cô lo dùm em.”

- “Ở đây ngoan nhé. Anh đi đây”, cô bé khẽ gật đầu.

Hoài Anh thuộc tuýp con gái hiền và ngoan. Nhà rất khá giả, được chiều từ bé chẳng phải động tay vào chuyện gì, nên cô bé có phần hơi vô tâm. Cô bé là hoa khôi trường tôi. Công bằng mà nói, em có một lý lịch quá hoàn hảo. Nhưng, đôi khi sự hoàn hảo sẽ khiến người khác có cảm giác không an toàn, vì lúc nào cũng sợ mất. Tôi không phủ nhận tôi rất có cảm tình, nhưng nói chuyện với cô bé tôi không được là chính mình, không có cảm giác mong chờ và bất ngờ vì những câu nói dí dỏm như nói chuyện với em, HN của tôi.

Ngày đó, tôi làm quen với Hoài Anh chỉ vì muốn tìm một người như em. Một người hiểu tôi, dám thẳng thắn phê bình, vui cùng, buồn cùng và có phần sâu sắc trong suy nghĩ. Ở cô bé tôi không thấy điều ấy. Nói chuyện ngoan quá nên nhiều khi hơi chán. Mặc dầu tôi biết Hoài Anh cũng thích tôi qua lời kể của anh trai cô bé, nhưng từ chính miệng của em thì chưa bao giờ. Mà ... tôi cũng chưa bao giờ nói thích ai trừ HN …

Sau này tôi đi du học, Hoài Anh cũng sang cùng nước tôi chọn, nhưng chúng tôi gặp nhau ít lắm, tổng cộng chắc chỉ được 2-3 lần trong 4 năm. Tôi và cô bé thuộc về hai thế giới khác nhau, chắc vậy. Mọi rắc rối sau này sẽ xoay quanh cái rất có cảm tình của tôi dành cho em. Hãy dành nó cho những chương sau. Kết thúc chương này tôi muốn kể về kỉ niệm đẹp nhất giữa chúng tôi.

Mọi năm, cứ đến dịp Va-linh-tinh là trường tôi lại xôn xao với những phi vụ tặng quà kinh điển. Giờ ra chơi là khoảng thời gian mà hầu như tất cả các lớp sẽ đồng loạt đứng ngoài hành lang để xem “truyền hình trực tiếp” những cú “ép-phê kinh hoàng”. Năm đó tôi là người tặng duy nhất, lại là con cô giáo trong trường nên tính chất hình sự là “đặc biệt nghiêm trọng”. Tôi định cuối giờ gọi cô bé ra để tặng riêng cho kín đáo. Vì cả tôi và Hoài Anh đều là những người hay ngại, không thích thể hiện trước đám đông. Nhưng tính là vậy, còn xảy ra như thế nào thì do những thằng bạn md của tôi tính dùm…

Sáng sớm đạp xe đi mua sôcôla rồi chạy vội đến trường. Vội quá tôi cũng chằng kịp gói. “Tặng như thế này thì nhục chết”, tôi nghĩ. Tôi lại chỗ nhỏ H, nhỏ bạn thân còn lại, và nhờ nó gói dùm. Tôi năn nỉ.

- “Em. Gói dùm anh.”

- “Mời gì?”, mặt con cơ hội chớp chớp

- “Ăn sánggggggggggg”. Con nhỏ cười tít cả mắt.

- “Ê! Gói kín kín chút. Tụi lớp mà thấy, tao chết”. Cẩn thận tôi còn dặn nó như vậy.

Nhưng con bạn trời đánh này nó không gói luôn, mà chờ đến giờ công dân mới gói. Con nhỏ ngồi cạnh thằng Tùng. Thấy con H lâu lâu cứ sột soạt, thằng quỉ lên tiếng.

- “Gói quà cho ai?”

- “Cho ai đâu…”, con H lo lắng.

Nhanh như chớp nó giật được cái thiệp mà tôi đã chuẩn bị từ tối qua. Mặt nhỏ H xám lét, trong khi mặt thằng cô hồn này thì như bắt được vàng. “Có chuyện vui rồi”, thằng cô hồn hí hửng.

Chuyện “vui” thật. Giờ ra chơi, do đã có trước kế hoạch, thằng Tùng cất cao giọng “Lên đường anh em ơiiiiiiii”. Đang ngồi lơ đãng, tôi bị 4 thằng lao đến, ôm chân ôm tay và… khiêng xuống lớp cô bé. Biết có chuyện chẳng lành tôi dỗ ngọt.

- “Ê ê! Đi ăn sáng không? Tao mời”.

- “Mời sau. Hôm nay không có hứng”.

- “Từ từ. Thế mấy anh thích gì? Em chiều”, tôi năn nỉ.

- “Hôm nay các anh muốn chú mày làm ngôi sao”

- “Bỏ tao ra. Tao không đùa”, tôi đạp chân tung tóe.

- “Không đùa mà được à”, mấy thằng khác lao lại ôm…

Lớp tôi ở tầng 4, lớp Hoài Anh ở tầng 2. Tụi nó khiêng tôi đến đâu là đám người ở đó la hét đến đấy. Thôi quả này xong thật rồi. Còn đâu danh dự của tôi nữa…

Thằng Tùng kiêm luôn nhiệm vụ dò đường và giải tán đám đông. Thằng cô hồn đi vào trong lớp, nhìn thấy cô bé đang ngồi đọc bài, nó khoát tay ra lệnh:

- “Các bạn trẻ! Ra ngoài.”

Nó giơ tay lên trời như một tổng tư lệnh thứ thiệt. Tất cả lớp cô bé như hiểu ý đồng thanh reo hò và lục đục kéo nhau ra ngoài, vui như trẩy hội. Vừa ra hết, cũng là lúc 4 thằng khốn nạn kia ném tôi cái phịch giữa lớp. Tụi nó ném tôi như ném một con lợn lên bàn mổ và chuẩn bị chọc tiết. Lúc đó nhục nhã, ê chề không để đâu cho hết…

Biết là cũng không thể rút, tôi đánh liều cầm gói quà trên tay thằng Tùng chạy vào chỗ Hoài Anh ngồi. Cả tôi và cô bé như chết lặng không biết nói gì. Tôi mở lời “Valentine vui vẻ”, để món quà xuống trước mặt cô bé, không chờ xem phản ứng thế nào và chạy ù ra ngoài. Bên ngoài, học sinh đứng đầy reo hò, phấn khích. Nhưng lúc đó tôi không phấn khích được, lòng tôi rầu chết mịa.

Lúc sau nghe kể lại, ở ngoài, tụi nó la quá trời la “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi …”, nhưng quả thật lúc đưa quà tai tôi ù hết cả lên, không hề nghe được gì…

Dù sao, đây cũng là một kỉ niệm rất đẹp mỗi khi tôi nghĩ về Hoài Anh…

Day dứt

Đang lang thang trên mạng. Tôi thấy có người nhảy vào nói chuyện, là Hân, bạn thân của HN. Lâu lắm rồi chúng tôi không nói chuyện, kể từ lúc cả tôi và Hân chờ tin từ em, HN của tôi.

Hân (H): anh khỏe không?

Tôi: anh cũng bình thường. Em thì sao?

H: em cũng giống anh

Tôi: hì

H: hì

Tôi: …

H: …

Tôi: lâu lắm rồi anh em mình không nói chuyện

H: vâng

Tôi: em và Nam dạo này thế nào?

H: cũng bình thường anh ạ

Tôi: hơn một năm rồi nhỉ …

H: vâng... Anh vẫn còn nhớ bạn em à?

Tôi: ừm. Anh thấy mình mất đi một thứ gì đó thiêng liêng lắm

H: anh vẫn còn yêu nó?

Tôi: tại sao lại không?

Tôi: …

H: …

H: anh nói có thật lòng không?

Tôi: tại sao em hỏi vậy?

H:… vì em biết là anh mới tặng quà cho ai đấy ngày Valentine

Tôi: sao em biết

H: điều quan trọng không phải làm sao em biết. Cái em quan tâm là có đúng anh làm như vậy không?

Tôi: đúng thì sao mà không đúng thì sao? Tôi giở giọng.

H: đúng thì anh thật sự là một con người bạc bẽo và hời hợt, còn không thì anh là một kẻ nói dối

Tôi: em có quyền gì mà nói anh vậy. Tôi bắt đầu nổi cáu

H: bạn em chưa được bao lâu thì anh quen người khác. Anh quên lời hứa với bạn em như vậy à?

Tôi: anh…

H: em thất vọng về anh quá. Em ân hận khi giới thiệu bạn mình cho anh.

Tôi: …

H: em có việc phải đi. Chào anh!

H is offline

Tôi chẳng thể giải thích được điều gì. Hân nói không sai, tôi là một kẻ thất hứa. Tôi dành tình cảm cho người khác khi em… chưa được bao lâu. Tại thời điểm nói chuyện với Hân, tôi nghĩ là tôi thích Hoài Anh. Nhưng, sau này tôi mới biết tình cảm lúc đó không giống tôi nghĩ. Tôi cô đơn, trống trải và đang cố gắng tìm một người để khỏa lấp chỗ trống mà em để lại. Sự có mặt của em khiến cuộc sống của tôi thay đổi quá nhiều…



Tôi nhớ cảm giác bồi hồi và chờ đợi mỗi khi nói chuyện cùng em.

Tôi nhớ cảm giác ấm áp khi được em quan tâm.

Tôi nhớ cảm giác dày vò khi mình làm điều có lỗi khiến em giận.

Và tôi còn nhớ cái cảm giác “mình là người hạnh phúc nhất thế gian” khi ngập tràn trong tình yêu em gửi vào.



Tôi thèm những cảm giác đó và khao khát lại được ngụp lặn trong những ngọt ngào đó thêm một lần nữa... Tôi đã từng nghĩ Hoài Anh sẽ là người khiến tôi quên được em. Nhưng, tôi đã sai. Tôi chỉ đang cố gắng tìm hình bóng của em ở một người khác… Vì HN là HN và Hoài Anh là Hoài Anh. Tôi có lỗi với em và cả Hoài Anh. Càng cố quên chỉ càng thêm nhớ…

Nếu lúc khác tôi giải thích như thế, có thể Hân sẽ hiểu mà bớt giận tôi đi đôi chút. Nhưng, trong mắt Hân lúc đó tôi chẳng khác gì một thằng đa tình và đểu cáng. Có thể Hân nghĩ tôi tán bạn của Hân cũng bởi cái tính lăng nhăng của tôi cũng nên. Tôi không muốn giải thích. Vì ngay cả bản thân cũng nghĩ tôi không đàng hoàng tại thời điểm đó, thì người khác nghĩ tôi như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Nói chuyện với Hân xong tôi buồn chẳng muốn làm gì. Buồn vì lời trách móc của Hân thì ít, mà buồn vì chính bản thân mình thì nhiều. Tôi ghét con gái dễ dãi với cảm xúc. Tình yêu với họ chỉ như một thứ tình cảm rẻ tiền, nếu không có người này thì sẽ có người khác. Họ thay người yêu như thay áo. Tôi chỉ không hiểu không có tình cảm thật thì người ta sẽ đối diện với nhau như thế nào. Thứ tình cảm gượng ép khó chịu lắm, cũng giống như không được sống thật với con người mình vậy. Buồn chẳng nói được buồn, vui cũng không biết thể hiện ra làm sao. Tôi ghét người dễ dãi, nhưng chính lúc đó tôi cảm thấy mình chẳng khác họ chút nào. Tôi dễ dàng dành tình cảm cho Hoài Anh. Tôi giận bản thân mình ghê gớm…

Ngay cả bây giờ, tôi cũng không biết là mình có sai hay không. Người dễ tính thì nói không sao, người khó tính sẽ nhìn tôi đầy ác cảm. Tôi sẽ nêu ra lời giải thích của tôi để các bạn tự phán xét.

Thứ nhất, em đã không còn cả hơn một năm. Chính em là người bảo tôi mạnh mẽ bước tiếp. Liệu rằng tôi có sai không khi tôi bước tiếp bằng một tình cảm khác !?

Thứ hai, nếu thứ tình cảm tôi dành cho Hoài Anh chỉ để lấp đầy khoảng trống em để lại thì có tính là tôi vẫn còn yêu em ?

Tôi không biết nữa. Tôi không muốn biện minh bằng bất cứ điều gì bởi tôi là một người rất khó tính trong chuyện tình cảm… Bản thân tôi yêu cầu một người con gái chung thủy và đàng hoàng thì trước tiên chính tôi phải làm được như thế. Tôi không thể yêu cầu bạn gái tôi phải như thế này phải như thế nọ trong khi bản thân tôi lại chẳng ra gì… Tôi nói phải không?

Giật mình… Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Hân. Tại sao hôm nay tự nhiên Hân lại nhảy vào nói chuyện với tôi khi cả năm nay chúng tôi không hề gặp nhau? Tôi không nghĩ Hân nói chuyện chỉ để trách tôi về Hoài Anh. Chắc chắn đằng sau đó có gì rất uẩn khúc …

Nick tôi bị hack

*******

Nhắm mắt, tôi lại nhớ về em…

Nàng: nếu chẳng may em biến thành cá thì anh sẽ làm gì?

Tôi: anh sẽ biến thành nước. Nước ôm lấy cá, tôi sến

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Truyện kể về quãng thời gian trung học của iloveviu, một cậu học sinh không bình

23-07-2016 37 chương
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Mối Tình Đầu - Sogood

Mối Tình Đầu - Sogood

Đầu tiên phải kể sơ qua thế này.. lớp em là lớp cá biệt, tuần nào cũng đội sổ

17-07-2016 28 chương
Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm

Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm

Tên truyện: Hối Hận Vì Lấy Vợ SớmThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

18-07-2016 17 chương
Yêu Nhầm Chị Họ

Yêu Nhầm Chị Họ

Tên truyện: Yêu Nhầm Chị HọTác giả: khovigaitheoThể loại: Truyện VOZ, Tâm Sự - Nhật

18-07-2016 75 chương
Gái Đến Ở Cùng Nhà

Gái Đến Ở Cùng Nhà

Tên truyện: Gái Đến Ở Cùng NhàTác giả: Hoang Thien AnhThể loại: Truyện VOZ, ReviewTình

18-07-2016 11 chương
Vị Tình Đầu

Vị Tình Đầu

Tên truyện: Vị Tình ĐầuTác giả: huymanutdThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 50 chương
Tình yêu và tham vọng

Tình yêu và tham vọng

(khotruyenhay.gq) - Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm

29-06-2016
Tình muộn

Tình muộn

Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là

29-06-2016

XtGem Forum catalog