P:
- Anh lên nằm với em tí đi
Em:
- Giường thế này sao đủ chỗ cho hai đứa
bạn đang xem “Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!P:
- Em muốn anh cùng nằm với em cơ
Em:
- Xuất viện đi rồi nằm lúc nào cũng được, em đang bị đau cơ mà, anh mà lên nằm rồi trúng vết thương thì sao?
P:
- Hic hic, thế thôi vậy
Em:
- Thấy lạnh à
P:
- Vâng (mặc dù đã đắp chăn)
Em lấy cái áo khoác da của mình ra, đắp lên người P, nhìn mặt em ấy như mèo ý, yêu cực. Em nói:
- Đã ấm chưa
P:
- Hihi, ấm rồi
Em:
- Thế ngủ tiếp tục đi nhé!
P:
- Hihi, chúc anh ngủ ngon
Em:
- Này!
P:
- Sao thế?
Em:
- Đừng có khóc nữa đấy, nhớ chưa?
P:
- Hê hê, biết rồi mà.
Em khẽ vuốt má P rồi lại leo lên ghế salon, đắp chăn vào. Kết cục vẫn nằm qua nằm lại không ngủ được, chắc do lạ chỗ. Em nằm lăn lóc mãi, không ngủ được, đứng lên phía cửa sổ, nhìn về phía dòng người đi lại, em thấy mọi thứ thật bình yên, ấm áp. Chợt có thứ gì đó bay qua cửa sổ "vèo" 1 phát, làm em bật ngửa ra sau vì giật mình, hóa ra là con mèo, cứ tưởng là... (chắc các bác cũng biết). Em quay ra, P vẫn đang ngủ, nhìn em ấy cứ như con nít ý, hai môi chúm chím, nhìn P lúc không đeo kính có khi còn đẹp hơn cả khi đeo kính gấp mấy lần ý chứ. Em khẽ tiến lại gần, véo nhẹ hai bờ má em ý, thật sự không véo thì không chịu được, P dễ thương quá đi mất. May là P không để ý chứ nếu không thì em chết mất, em lấy cái ghế salon nhỏ, để đến cạnh giường P, em ngồi lên, cuộn mình trong chăn rồi ngắm P một cách chán chê. Thế là em đã chìm vào giấc ngủ tựa lúc nào không hay. Sáng hôm sau, em đã nghe thấy tiếng của P gọi:
- Dậy, dậy đi đồ lợn
Em:
- Cho anh ngủ tí nữa
P:
- Dậy mau, lúc tối véo má tôi nhiều lắm cơ mà
Em:
- Ơ làm gì có
P:
- Sao lại không, hồi tối làm em đau gần chết lại còn thích chối là thế nào
Em:
- Hê hê, anh xin lỗi, vì em đáng yêu quá ý mà
P:
- Hừ, thế cũng được, còn hơn là lợi dụng lúc người ta ngủ đi làm chuyện đồi bại
Em:
- Hê hê, anh sẽ không làm đâu
P:
- Tin được không
Em:
- Cứ tin ở anh, thôi anh đi đánh răng phát
Em đi vào nhà vệ sinh và suýt bật ngửa khi thấy gương mặt mình, ôi toàn là mực vẽ chi chít trên khuôn mặt. Em thét lên và bên ngoài là tiếng cười của P vang to lên, em cố gắng xối nước vào mặt cho tan hết mực, em đứng trong ấy tầm 15p thì mới ra và gương mặt ướt nhẹp của em nhìn chằm chằm vào P. Em lao tới cù léc P làm em ấy lăn lộn trên giường, hai đứa giỡn một lát thì P la lên:
- Thôi em chịu thua, em thua anh rồi haha
Em:
- Thế đã sợ chưa
P:
- sợ rồi haha
Em:
- Mà sao em lại vẽ được thế
P:
- Em và chị y tá vẽ lên đấy hihi
Em vừa lấy tay xoa xoa cho ra mực vừa nói:
- Phải nói là em ít có ác lắm P ạ
P:
- Hihi, em mà, thế mới trị được anh chứ
Em:
- Em vẽ thế nào mà anh còn chả biết
P:
- Hihi, vẽ có kĩ thuật cơ mà
Đột nhiên lúc ấy, P nói:
- Ây da, sao chân em đau thế này
Em:
- Sao thế
P:
- Ôi, sao tự dưng chân em nó đau quá anh ạ
Em:
- Có sao không
P nói:
- Ôi đau quá, hic hic
Em:
- Để anh đi gọi bác sĩ
Nói xong, em chạy một mạch đi tìm bác sĩ, chả biết cái ông này lại ở đâu trong lúc cần thiết thế này. Em tìm mãi chả thấy bèn nói với y tá, thế là em cùng 2 cô y tá chạy về phòng P. Thấy P đang ôm chân khóc, em suýt không kìm được mình. Một chị y tá đến tháo băng P ra, ôi *m nó chảy máu các bác ạ, chắc con y tá nào đấy băng ẩu quá đây mà. Y tá:
- Đi tìm bác sĩ nhanh
Chị y tá còn lại hốt hoảng đi tìm bác sĩ, P bắt đầu chảy nước mắt:
- Ôi đau quá anh ạ huhu
Em:
- Nghe anh này, không được khóc, cố gắng lên
P cắn môi:
- Vâng ạ hức...
Em nhìn vào vết thương P, ôi phải nói là nó khá nặng, chắc P đang phải chịu nhiều đau đớn lắm. 5p sau, ông bác sĩ chạy vào (lúc cần chả thấy đâu)theo sau là chiếc xe đẩy chở các dụng cụ blah blah blah, nói thật là em chả biết, chỉ thấy bông băng, thuốc với kéo, kim thôi. Bác sĩ nói:
- Cháu ra ngoài tí đi
Chương trước | Chương sau