Pair of Vintage Old School Fru
Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Yêu Anh Trong Từng Phút Giây


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Yêu Anh Trong Từng Phút Giây - Chương 14

↓↓
Tình yêu vừa là thần dược vừa là độc dược. Người muốn có nó thì nó càng chốn chạy, người không muốn có nó thì nó luôn hiện hữu.

Sau khi buổi tập trung kết thúc, mọi người lại bắt đầu nhốn nháo đi về lớp mình. Trái ngược với mọi lần, Dương bước đi theo quán tính mà chẳng thèm để ý này nọ. Đôi lông mày nhíu lại, cái mũi chun chun, gương mặt nhìn rất nghiêm nghị. …“bốp”….

Cô đã va phải một ai đó và ngã phịch xuống đất.

- Á. Xin lỗi bạn.

bạn đang xem “Yêu Anh Trong Từng Phút Giây ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Người đó liền lập tức đỡ cô dậy và xin lỗi rối rít, cô chẳng thèm trả lời, cứ thế bước thẳng. Thậm chí người đó là nam hay nữ cô còn không hay biết. Có lẽ cô đang nghĩ tới truyện đi du học. Dù biết nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của cô sau này nhưng cô vẫn có một cảm giác gì đó, nó giống như nửa muốn đi nửa không muốn vậy.

- Chẹp….chẹp… kệ vậy. Tối về hỏi bố.

Dương chẹp miệng một cái, mệnh đề vừa rồi đã trôi tuột ra sau gáy một cách suôn sẻ. Cô nghĩ, thuyền tới cầu sẽ tự nhiên thẳng, việc gì tới sẽ tới, chẳng nên nóng vội thì hơn. Sau đó cô lại vui vẻ lên lớp. Vừa lên tới lớp, cô đã thấy mọi người đang nhao nhao bàn tán xôn xao về một vấn đề gì đó. Tò mò, cô lại gần bắt chuyện.

- Này, mọi người, có chuyện gì thế.

Tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại, có lẽ họ chưa từng nói chuyện với cô bao giờ nên thấy hơi lạ. Cũng bởi vì họ sợ dây dưa tới Quyên nên không ai dám lên tiếng trả lời. Thấy vậy Tâm lách ở trong giữa đám đông ra. Chắc là vừa đi hóng hớt về.

- Dương à, cậu vẫn không biết gì sao? – thấy Dương không nói gì, cô đoán ngay ra là cô không biết nên liền nói - Cậu đúng là con mọt sách không hơn không kém, cái gì cũng không biết. – Tâm nói trêu Dương.

- Gì…à…mà cũng đúng.

Thấy Dương nhún nhường, Tâm lấn tới:

- Hì, thấy không, tớ có nói sai đâu. À, cũng đúng, cậu là nhân mới trong trường mà.

- Vậy rốt cuộc có chuyện gì. – Dương bắt đầu cáu.

- À, ngày mai trường mình sẽ tổ chức cắm trại tại vịnh Hạ Long. Nhân ngày Quốc Khánh. Mọi lần chỉ khối 12 được đi thôi. Nhưng, hí hí, lần này…hí hí….

- Gìiiiiiiiiiiii? – Cô đã dần cảm thấy mất kiên nhẫn.

- Lần này trường mình cho cả khối 11 đi, hí hí, nên…hí hí….

- Cậu có thể gặp mặt hắn chứ gì?

- Đúng, những 3 ngày lận đó, trời ơi, con đã quyết định từ bỏ chàng rồi mà sao trời lại cứ tạo cơ hội cho con thế này? – Tâm chắp hai tay trước ngực tỏ vẻ đáng thương.

- Dại trai. – Dương buông một câu rỗng tuếch.

- Cậu…cậu….hừm, kệ tui. – Tâm tỏ vẻ dỗi một chút rồi lại bắt đầu đi buôn dưa lê bán dưa chuột.

Dương lắc đầu ngao ngán rồi cũng trở về chỗ của mình. Cô bạn này của cô còn vô lo vô nghĩ quá. Nhưng như vậy cũng tốt, có mấy ai có thể sống vô tư như vậy. Bị mọi thứ xô bồ ngoài kia lôi vào thì có gì tốt đâu, chỉ tổ suốt ngày phải suy nghĩ. Cuộc sống đôi khi đơn giản chút cũng tốt. Thấy Vũ vẫn đang thản nhiên học bài, cô ngồi xuống và bắt chuyện.

- Nè. Cậu nghĩ sao về chuyện đi du học?

- Không biết.

- Sao lại không biết?

- Cậu có đi không? Tôi vẫn chưa quyết định được, cảm giác kiểu gì ý.

- Ê, cậu có nghe tôi nói gì không vậy? Ê!

- ….

- Xì, đồ làm phách.

Dương hỏi mà chẳng thấy ai kia trả lời, tức tối cô lôi một bọc bim bim từ trong cặp ra ăn. Cô ăn hết gói này tới gói khác, giống như bị bỏ đói mấy tháng liền vậy. Đến lúc này thì Vũ không thể nhịn nổi nữa. Anh bực tức nhăn mày nói:

- Này, cậu là động vật gặm nhấm à?

- Gì?

- Cậu không thể ngừng ăn được sao, cứ tí ta tí tách, mọi người đang nhìn kìa.

Dương bất giác ngẩng đầu nhìn xung quanh lớp. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Mặt cô lập tức ngệt ra.

- A…ha..ha, xin lỗi mọi người nhé.

Thấy khuôn mặt của Dương, khoé miệng Vũ cong lên một đường nhỏ rồi anh lại cúi xuống đọc sách. Khi cô ăn vừa xong thì tiếng trống báo hiệu tiết học bắt đầu cũng vang lên. Mọi người đều tập trung học, không ai còn chú ý tới bất kì vấn đề gì nữa. Dương cũng vậy, cô vừa chăm chú học bài vừa “thịt” nốt mấy gói bim bim. Buổi học ngày hôm nay cũng không có gì quá ư đặc biệt, cô vẫn học như mọi ngày. Sau khi tiếng chuông báo hết tiết 5 đổ lên, cô cũng như bao bạn khác, cất sách vở chuẩn bị ra về. Nhưng khi vừa ra tới cửa thì đụng ngay phải ai đó.

… “binh” “bốp” “bịch”…Đó chính xác là những âm thanh được tạo ra do Dương bị va phải cánh cửa rồi ai đó và cuối cùng là ngã xuống đất. Ngẩng đầu lên, cô nhíu mày khi nhận ra đó là ai. “Mắt kính quyến rũ”. Phải, cặp kính cọng đen và style ăn mặc không khác gì bọn xã hội đen. Những điều đó cộng với mùi nước hoa Odin 04 Petrana[12] khiến anh không bao giờ bị lẫn với bất kì ai. Anh ta nở một nụ cười rồi đưa tay đỡ cô dậy. Dương đưa một tay để Hoàng Việt kéo cô lên, tay kia thì phủi bụi trên đồng phục, miệng cô lầm bầm:

[12] Odin 04 Petrana là sự kết hợp của hai mùi hương Kirsch và Cassis.

- Anh em nhà này suốt ngày chỉ biết cười hay sao á.

- Hả? Em nói gì vậy – thấy vậy Hoàng Việt hỏi.

- À….ha…ha…không có gì. Mà anh tìm tôi có chuyện gì vậy?

- Hì hì…chẳng phải em nói là hôm khác chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau đấy sao.

- Ồ, tôi nói bao giờ nhỉ? – Cô nhíu mày.

- Hôm ở trông phòng Phan Hiệu Trưởng đó, đừng nói là em không biết là chưa hứa như vậy bao giờ hay bây giờ em lại bận rồi nhé.

- Ồ, tôi nhớ ra rồi. Giờ sao?

- Tất nhiên là em sẽ đi ăn cùng anh.

- Đi ăn sao?

Hoàng Việt tưởng Dương không đi được nên mặt đã bắt đầu tiu nghỉu. Anh nói:

- Sao vậy em có đi được không?

- Tất nhiên là phải đi rồi.

Tâm từ đâu chạy ra nói lớn. Dương quay sang lườm con bạn. Thấy trai là bán bạn liền như thế đấy. Tâm máy mắt nói với Dương:

- Dương tất nhiên sẽ đi, phải không? – Tâm lại lên tiếng và máy mắt với cô.

Dương giả nai, lơ đãng trả lời.

- Mắt cậu bị làm sao vậy, có cần tôi đưa đi khám không?

- Em là… – Hoàng Việt nhíu mày.

- Híc, anh đã quên nhanh như vậy sao. – Tâm rơm rớm nước mắt.

Dương nhìn thấy vậy mà thấy ớn, công nhận trình độ giả nai của bà này còn cao gấp mấy lần cô. Đúng là “đạo cao một thước, ma cao một trượng” khâm phục, khâm phục.

- Ồ, anh nhớ ra rồi, cô bé đã gửi love cards ngay trước mặt toàn thể các học sinh nữ toàn trường đúng không?

Dương lập tức há hốc miệng và liếc sang con bạn mình. Cô biết cô ta “điên” sẵn rồi, nhưng không ngờ lại tới mức này. Vậy là sao cô ta vẫn không bị toàn thể học sinh nữ trong trường “ám sát” như cô bị Quyên hại vậy nhỉ. Cô tự hỏi. Thôi thế này thì xong rồi, ra ngoài đừng có nói là bạn cô là được. Nghĩ sao làm vậy, chân cô tự động đã dịch chuyển được vài phân. Tâm nhận thấy thái độ của Dương thì có chút hơi khó chịu.

- Không phải há hốc miệng như thế đâu, cậu có thể nuốt hết một quả lê đấy. Tôi như vậy thì đã sao, tôi chỉ thể hiện tình cảm của mình thôi mà.

- Ha…ha…thì ra em chính là cô bé đó, em có đọc lại bức postcard đó không, anh đã vạch ra những lỗi sai chính tả cho em rồi đó. – Hoàng Văn cười lớn.

- Hả? – Dương ngây ra rồi cũng cười sặc sụa.

- Hức…. – Tâm ai oán nhìn Dương và Hoàng Việt đang vào hùa với nhau. – Hai người bắt nạt tôi sao?

Thấy vậy Dương nén cười nói:

- Thôi được rồi, tôi hi hi…không…hi hi…trêu cậu nữa. Hoàng Việt! Đi ăn thôi.

- Được.

Hoàng Việt thấy Dương nói thì cũng ngừng cười. Bây giờ khuôn mặt anh trông cực kì đẹp trai và thân thiện, làm cho nàng Tâm nhà ta lại bắt đầu say như điếu đổ.

- Nhưng Tâm sẽ đi cùng chúng ta.

Hoàng Việt mặt đen lại, ai oán nhìn sang phía cô nàng kia. Chẳng lẽ buổi đi ăn đầu tiên lại có cái sao chổi này bám đuôi sao. Nghĩ vậy anh nuốt nước bọt khan. Sở dĩ Hoàng Việt gọi Tâm là sao chổi là do không biết cô điều tra từ ai mà có thể biết được địa chỉ nhà anh, liền sau đó, ngày nào cô ta cũng bám diết lấy anh, khiến anh được phen “tóe khói” mấy lần.

- Yeah! Yeah! Dương muôn năm. – Tâm hét lên đồng thời ôm lấy Tiểu Y.

Thấy vậy, Dương thì đẩy cô ra còn Hoàng Việt theo quán tính đưa tay kéo mạnh cô lại. Tâm mất đà và ngã thẳng vào lòng Hoàng Việt. Mọi thứ xung quanh như xảy ra chậm lại. Tâm hóa thạch toàn tập trong lòng Hoàng Việt, mặt tươi như hoa, còn có cả cười ngây ngô nữa.

Một phút sau, thấy Tâm vẫn nằm trong lòng mình mà không chịu dậy, Hoàng Việt cảm thấy rất rất…buồn cười. Tâm bất chợt nhìn thấy nụ cười mỉm ấy lại càng thêm say đắm. Sau khoảng 5 phút đứng nguyên tại chỗ để đỡ Tâm, anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Nói gì thì nói Tâm cũng hơi “ỉn” một tí, anh lại đang đứng trong tư thế của một bạch mã hoàng tử cực kì lịch lãm để đỡ cô nên có hơi…mỏi. Được khoảng 10 phút, biết mình không thể trụ được nữa, anh bèn lên tiếng:

- Này! Cô có sao không? (câu này có thể được hiểu là, cô không sao thì đứng dậy đi).

- Ơ, em không sao.

Như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng xuân, Tâm đỏ mặt đứng dậy. Cô lấy tay vê vê gấu ao, cúi đầu nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất mà người con gái như cô có thể nói.

- Cảm ơn anh!

- Không có gì! – Nói rồi Hoàng Việt phủi quần áo quay sang Dương nói – Dương, chúng ta đi ăn thôi.

Lúc này, Hoàng Việt và Tâm mới có thể để ý rằng Dương đã hóa đá, ngã bổ chửng từ bao giờ.

- Dương, cậu không sao chứ? – Tâm đỡ Dương dậy và hỏi.

Dương đứng dậy, phủi phủi quần áo. Cô lên tiếng trêu trọc:

- Không sao cả, chỉ là được xem phim bất ngờ quá thôi. Còn lãng mạn hơn cả phim Titanic.

Kèm theo đó là những cái máy mắt tinh nghịch với Tâm. Tâm thì đỏ mặt ngượng ngùng còn Hoàng Việt thì nhíu mày khó chịu. Anh nghĩ, chẳng lẽ Dương không hề có chút cảm giác gì sao? Chẳng lẽ cô không hề khó chịu. Như vậy có khác nào cô ngầm tuyên bố rằng: Tôi không có chút tình cảm gì với anh?

- Đi thôi. – Thấy hai người nghệt ra, Dương cũng không buồn trêu trọc nữa.

- Ừ. – Cả hai đồng thanh.

Liền sau đó, 4 mắt nhìn nhau, mặt Tâm thì ngày càng đỏ, mặt Hoàng Việt thì ngày càng đen lại. Dương thì chẳng để ý tới ai, cứ vậy là cười.

Vậy là họ đi ăn cùng nhau. Suốt cả bữa chỉ có Tâm với Dương là nói chuyện với nhau nhiều, Hoàng Việt thì chỉ buồn nói vài câu. Có lẽ anh không thấy thoải mái khi có mặt sao chổi. Sau bữa ăn, Dương đi xe đến nơi làm partime, tiện thể cô cũng phải xin nghỉ 3 buổi vì còn phải đi cắm trại. Tâm thì được Hoàng Việt đưa về. Khỏi nói chắc các bạn cũng biết cô ấy sung sướng như thế nào, Dương nghĩ, từ nay có khi cô nói đi sang Đông cô ta không dám đi sang Tây mất.

***.

Buổi tối, khi đi làm thêm về, cô đi tắm rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố. Hình như là lâu lắm rồi cô chưa gọi về nhà nên cô cảm thấy rất nhớ bố mẹ, tiện thể, cô cũng muốn hỏi bố về chuyện du học.

… “tít”…“tít”…“tít”…calling…tắt…Cô vẫn như vậy. Gọi cho bố nhưng lại tắt đi để bố gọi lại. Bỗng nhiên cô thấy nhớ hồi nhỏ quá. Bản nhạc chuông gần kết thúc, cô vội vơ lấy rồi nghe. Lúc nãy do mải nghĩ quá, cô không để ý điện thoại gì cả.

- Bố ạ!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Lời Ước Hẹn

Lời Ước Hẹn

Tên truyện: Lời Ước HẹnTác giả: Gakuen AliceThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 17 chương
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi

Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện

26-07-2016 26 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Nhỏ và Gã

Nhỏ và Gã

Nhỏ à. Vì sao em không phải là người đến trước... *** - Bùi công tử ! Tiếng cô

25-06-2016
Gấu Em Là Hot Girl

Gấu Em Là Hot Girl

Tên truyện: Gấu Em Là Hot GirlTác giả: ngocanh216Thể loại: Truyện VOZTình trạng: Còn

18-07-2016 23 chương
Ba là mùa xuân

Ba là mùa xuân

Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh

23-06-2016