Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Yêu Anh Trong Từng Phút Giây


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Yêu Anh Trong Từng Phút Giây - Chương 07

↓↓
Tới nơi, cô thấy một cậu bé trạc tuổi cô đang bị một bọn thanh niên vây đánh, máu từ đầu và vai chảy ra rất nhiều. Không biết lòng dũng cảm từ đâu tới, cô lấy đà chạy ra, sút ngay vào … hạ thân của tên gần nhất rồi kéo cậu ta chạy như bay. Chạy được một đoạn, cậu ta ngã phịch xuống đất. Nhận thấy bọn chúng không còn đuổi theo nữa, cô dìu cậu ta về nhà. Bố cô và mẹ cô là người có tình, hết sức chăm sóc cho cậu ta. Dương cũng vậy, đi học về là giúp mẹ cho cậu ta uống thuốc, ăn cháo,… cô còn kể chuyện cho cậu ta nghe nữa. Nghĩ lại đó cũng là một khoảng thời gian được coi là khá vui vẻ của cô. Nhưng sau khi khỏi bệnh được vài ngày, anh ta đột nhiên biến mất. Cả nhà rất lo lắng nên đã đi tìm nhiều ngày. Mãi sau này, nhờ bố cô mới biết hắn ta là con trai thứ của ông chủ tập đoàn CBS nơi bố cô làm việc, thì ra ngày đó hắn ta phải sang Mỹ du học nên đành đi mà không từ biệt lấy một lời. Lần này anh ta tới trường cô làm gì chứ?

Cô đứng một lúc rồi quay lưng đi lên lớp. Khi cô vừa quay lưng thì có một cặp mắt khác ngước lên:

- Em sẽ là của tôi. – Hoàng Việt nói nhỏ rồi khẽ nhếch một đường cong tuyệt mĩ trên khóe miệng.

Nói rồi cậu ta tiến thẳng về phía phòng Hiệu Trưởng. Dương vào tới lớp thì thấy chẳng có ai. Chắc mẩm họ đều đi xem trai đẹp hết cả rồi nên cô cũng chẳng thèm bận tâm. Cô về chỗ của mình rồi lôi điện thoại ra chơi game.

bạn đang xem “Yêu Anh Trong Từng Phút Giây ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Khoảng 15 phút sau, Tâm cùng một nhóm bạn gái khác trong lớp cũng vừa về tới nơi. Họ vừa đi vừa cười nói rôm rả về chuyện ban nãy. Thấy Dương ngồi một mình trong lớp, Tâm liền chạy tới bắt chuyện:

- Dương, cậu tới rồi hả?

Ngó ngang ngó dọc một hồi, Tâm hỏi:

- Vũ không đi cùng cậu à? Bao giờ cậu ta tới vậy?

- Không. Cậu ta đi học lúc nào sao lại hỏi tôi chứ. Hơn nữa đâu phải ngày nào tôi và cậu ta cũng đi cùng nhau. Mà cậu có chuyện gì cần gặp cậu ta à?

- Chẳng phải là cậu và cậu ta là một đôi sao?

- Hôm qua tôi đã nói là không phải rồi mà. Hôm nay cậu có chuyện gì mà lại hỏi thăm hắn thế?

Tâm xùy xùy tay cười nói:

- Không, hì hì, không thấy có nên tớ hỏi thôi.

Dương vẫn chăm chú vào chơi game, Tâm lại hỏi:

- Lúc nãy cậu không xuống xem náo nhiệt à?

- Náo nhiệt sao? Có chuyện gì mà phải xem?

- Cậu không biết á? – Tâm bật ngửa – Thông tin động trời như vậy mà cậu cũng không biết sao? Cậu có phải con gái không vậy trời? Hay cậu không thích con trai?

- Chuyện gì? – Dương hơi bực mình nên volum hơi lớn.

Nhận ra mình có chút thất thố, Tâm cười hô hô rồi vội vàng nói:

- Xin lỗi, ý mình không phải vậy. Cái miệng này, đúng là… Thôi được rồi, hạ hỏa đi, tớ kể cho mà nghe.

- Được. – Cô hạ giọng nói.

- Trường mình vừa đón chào một thành viên mới.

- Thế thì có gì lạ? Tớ cũng là thành viên mới này!

- Nếu bình thường như cậu thì không nói, nhưng cậu ta là con trai thứ của tập đoàn CBS đó. Ôi, cậu ta mới đẹp trai làm sao, đúng mẫu tớ thích luôn. Đẹp trai, nhà giàu, đi xe xịn. Cậu ấy tên là… – Tâm nói mà con ngươi đã hóa thành hình trái tim hết cả.

- Hoàng Việt. Cậu ta tên Hoàng Việt.

- Hả? Người không mê trai đẹp như cậu mà cũng biết sao? Nói vậy có nghĩa là my prince quá nổi tiếng. Hờ hờ.

- Không phải. Trước kia tôi có quen biết anh ta. – Không thể để mụ hám giai kia suy tưởng lung tung thêm nữa, cô lên tiếng.

- Hả? Đừng nói cậu là bạn gái anh ấy nhé. Nếu vậy tớ sẽ giết cậu đó. Anh ấy là của tớ rồi.

Vừa nói Tâm vừa đưa tay ra bóp nhẹ cổ cô. Điệu bộ trông chẳng khác nào mụ phủ thủy đang định giết người trong chuyện cổ tích cả. Dương gạt tay cô nói:

- Vớ vẩn! Chẳng qua trước kia có duyên gặp mặt, với lại bố tôi là trưởng phòng nhân sự công ty con của tập đoàn CBS tại Hà Nội.

- Ra là vậy. Vậy cậu có biết tại sao anh ấy được chào đón như vậy không?

- Không. Nhưng chắc cũng chỉ vì ngoại hình và gia cảnh của cậu ta đúng không? Điều này quá đúng với một người mê trai đẹp có nghề như cậu rồi đúng không? Cậu này, chỉ được cái….nói đúng. Trước kia tớ đã từng nghe danh của Prince, nhưng không ngờ anh ấy lại đẹp trai tới vậy. Đúng là cool boy!

Vậy là Tâm lại oang oang nói về sự tích mười tám đời của người ta. Nào là chưa về trường mà cậu ta đã giữ danh hiệu hotboy của khối 12, nào là cậu ấy còn có danh hiệu “mắt kính quyến rũ”. Nào là anh ta có người anh hơn cô ba tuổi từng học ở trường, có danh hiệu “nụ cười thiên thần”, là siêu thiên tài. Chỉ tiếc sau này anh ta đã đi du học Mỹ rồi. Còn lớp cô có một hotboy khối 11 và không có biệt danh nào đủ để diễn tả bề ngoài của cậu ấy. Còn nếu nhắc tới học thức thì có biệt danh “bác học”.

Dương mặc kệ Tâm “tự sướng” một mình, cô không quan tâm tới chúng. Đẹp trai à? Có mài thành cơm không? Hơn nữa chúng không thể làm cho cô thành tài được. Cô vẫn chăm chú chơi game. Tâm như chợt nhớ ra gì đó. Cô nói.

- À. Dương. Cậu biết gì chưa?

- Lại chuyện gì nữa?

- Cũng không biết á? Clip của cậu đã bị tung lên mạng rồi, bây giờ toàn trường đã biết hết mọi chuyện.

- Clip gì?

- Clip quay cảnh cậu đánh bọn Quyên đó.

- Vậy sao?

- Cậu không quan tâm?? Bây giờ cậu trở thành “người nổi tiếng” trong trường mình rồi đó. Có người còn thành lập fanpage[8] cho cậu nữa.

- ….

- Với chuyện này, Quyên không để yên đâu.

[8] Dạng ứng dụng tiện ích của MXH facebook. Chúng cho phép người dùng thành lập những trang web với mục đích riêng biệt. Ở đây là trang web ủng hộ Dương.

Dương thật sự không quan tâm, việc trở thành tâm điểm của trường bàn tán đã không còn là xa lạ đối với cô. Còn với Quyên, sợ ư, không đời nào, nhưng cô lại thực sự rất muốn biết cô ta sẽ làm gì, nói thẳng thực ra là tò mò.

- Nói chuyện với cậu thật là ...chán quá đi hà.

Tâm không thấy cô nói gì bèn chạy ra đám bạn gái khác trong lớp bàn về hoàng tử của cậu ta. Một lúc sau, Vũ tới lớp. Hôm nay, anh tới lớp khá muộn, đó không phải tác phong của anh. Cô nghĩ chắc hẳn phải có lí do gì đó. Cô định hỏi anh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm ấy, cô lại không muốn hỏi nữa. Cô hiểu tính cách của anh, nếu có thể nói ra, nhất định anh sẽ nói, còn nếu không thể thì có cạy răng anh cũng như vậy mà thôi. Hai người cứ im lặng như vậy cho tới khi tiết học bắt đầu.

***.

Vũ không thể nào tập trung học nổi. Ban sáng anh đã hẹn gặp Quyên để nói rõ mọi chuyện. Sau một hồi thương lượng qua lại không được, anh lớn tiếng:

- Cậu đừng làm hại cô ấy nữa có được không?

- Cô ta là gì với cậu mà cậu phải bệnh vực như thế, quan hệ giữa hai người là thế nào? – Cô ta hét lên.

- Chẳng thế nào cả! Tôi chưa từng nói với ai kiểu này đâu, cậu nên biết điều đó.

- Thế thì đã sao chứ, tôi mới là người bị ăn tát, tôi mới là người bị sỉ nhục, sao cậu không bênh vực tôi như bênh vực cô ta? Rõ ràng cậu biết tình cảm của tôi giành cho cậu như thế nào, vậy sao lại nỡ làm như vậy, cậu cầu xin cho cô ta sao? Tôi nói cho cậu biết. Cô ta nhất định sẽ phải trả giá!

Quyên hét lên rồi bỏ đi, sau đó anh ai oán đi về lớp. Câu nói “Cô ta nhất định sẽ phải trả giá.” cứ ám ảnh mãi trong đầu anh. Anh rất lo cho Dương, cô là người có vẻ ngoài rất cá tính, không dễ bị đánh gục. Nhưng thật ra, cô cũng chỉ là một người con gái bình thường, rất yếu đuối. Anh sợ rằng cô ta sẽ hại Dương.

Tiếng trống vang lên. Tiết học đã kết thúc, Vũ chẳng thể học nổi một chữ. Bình thường, dù có bất cứ chuyện gì, anh đều có thể giải quyết gọn nhẹ, nhưng tại sao, lần này anh lại có cái cảm giác ấy. Trống ngực anh đập nhanh liên hồi. Cùng lúc đó:

- Nguyễn Hoàng Dương! Có người nói bạn xuống phòng Phó Hiệu trưởng có chút chuyện.

- Ừ. Tớ biết rồi. Cảm ơn bạn.

Dương toan đi thì có một cánh tay kéo cô lại. Cô nhìn lên.

- Vũ! Có chuyện gì vậy?

- À. Không có gì. – Anh nhận ra mình có hơi thất thố - Cậu cứ đi đi. Tí về tôi nói sau cũng được.

Cô nở một nụ cười trước khi đi.

Dương vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Ánh mắt và hành động của cậu ta ban nãy là sao chứ? Khi nhìn vào mắt Vũ, cô nhận ra nó không đơn giản như ba chữ “không có gì” mà anh thốt ra. Chắc chắn phải có chuyện gì đó. Phức tạp quá. Cô nghĩ mãi không ra nên đành xếp sang một bên, hôm khác sẽ giải quyết sau. (Mèo hóng hớt: Dương nhà ta là như vậy, gặp chuyện gì khó sẽ tặc lưỡi xếp sang một bên rồi giải quyết sau, nhưng đầu óc đâu theo ý muốn con người, lúc nào cũng thấy quên béng trước khi kịp giải quyết.).

***.

Tại phòng Hiệu trưởng.

…Rầm…Thầy Hiệu trưởng đập tay xuống bàn:

- Cô giải thích cho tôi nghe xem. Học sinh mới nhập học chưa được ba bảy hai mốt ngày mà đã kiếm cớ sinh sự đánh nhau, gây mất đoàn kết trong trường là sao?

- Thưa thầy……….

- Im ngày, ai cho phép cô lên tiếng ở đây chứ. Cô có biết hành động của cô sẽ làm mất điểm của trường như thế nào không? Sở GD, bộ GD không đánh vào cô, mà là đánh vào những người đứng mũi chịu sào như chúng tôi đây này. Cô nói thử xem, cô muốn như thế nào đây….

- Thưa cô, à em nhầm, thưa thầy, thầy cho em giải thích đã ạ! – Cô nghĩ kiểu gì bị gọi lên uống trà kiểu này cũng có chuyện. Nhưng không ngờ sự việc lại diễn biến theo chiều hướng xấu như vậy. Quả nhiên lời Tâm nói không sai.

- Giải thích gì nữa, sự việc rõ như ban ngày thế rồi mà cô còn dám cãi à, có cần tôi mở clip cho cô xem không. Tôi còn chưa kể tới việc hành vi của cô sẽ là một tấm gương xấu cho học sinh khác nữa.

- Thưa thầy….

- Không nói nhiều nữa, trường tôi không thể chứa được loại “nhân tài” như cô. Tôi sẽ kí giấy gửi trả cô về trường cũ. Tôi kí xong thì cô kí vào đây.

- Khoan đã! – Tiếng của người lạ cất lên.

- Ai? Ai vừa nói. – Thầy hiệu trưởng gần như hét lên.

- Là tôi. – Người đó xuất hiện.

- Cậu… cậu là ….

- Hoàng Việt. Tôi đợi ông nãy giờ. Hóa ra ông ở đây à?

- Việt? Sao anh lại ở đây? – Dương hơi bất ngờ nên mãi mới nói được nên lời.

- Dương! Em cứ ngồi yên đi, để chuyện này anh giải quyết cho. Ngoan nhé. – Anh nói nhỏ bên tai cô.

Sau đó anh ta nở một nụ cười thật tươi.

Dương đen mặt lại, chẳng lẽ anh ta coi cô là con nít sao. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trở lại ghế sôfa ngồi. Hoàng Việt cũng ung dung đi tới ngồi cạnh cô. Anh ta còn thản nhiên cầm tay cô như ở chốn không người vậy. Dương vội rụt tay lại. Má đã hơi hây hây đỏ. Hoàng Việt nhíu mày một xíu rồi lại nhanh chóng dãn ra, anh cười lớn. Dương nghĩ: “Không ngờ tên này cũng vô duyên dễ sợ.” Hiệu trưởng như chợt nhớ ra anh là ai, liền vội vàng chạy tới, ngồi ngay ghế bên cạnh. Ông ta nhanh nhẹn rót trà cho anh. Dương vừa uống được miếng trà thì thấy ông ta đon đả nói với Hoàng Việt:

- Cậu Việt. Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?

Ngay sau đó, Dương sặc trà. Cô ho sặc sụa, thấy vậy Hoàng Việt vội vỗ vỗ lưng cho cô.

- Em không sao chứ. Uống từ từ thôi, có ai uống tranh của em đâu.

- Cảm….cảm ơn.

Dương ngước lên nhìn vị hiệu trưởng “đáng kính” của mình. Ông ta cũng đang nhìn cô, nhưng lại với ánh mắt thù địch. Dương vội cúi mặt xuống, vừa rồi chỉ còn một chút nữa là cô phun trà như vòi sen rồi. May mà còn kiềm chế lại được. Cô cũng không thể tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ thế nào nếu phun trà vào mặt Hiệu trưởng. Chắc hẳn sẽ là một dòng tùy bút sáng chói vào học bạ như “Vô lễ, thiếu tôn trọng giáo viên, vô kỉ luật...” Nếu vậy chắc cô chỉ còn nước đi ra đường hành nghề ngồi lê với nón rách.

Nhưng cũng do cô quá bất ngờ với thái độ của ông ta đấy chứ. Biết là Hoàng Việt là người có tiền, có tài, nhưng cứ một điều “cậu Việt” 2 điều “cậu Việt”, kèm theo cái vẻ đon đả ấy nữa, trông chẳng khác gì tên quan “phụ mẫu” thối tha đang nịnh quan trên trong phim dã sử cả. Nhìn mà Dương muốn nhổ toẹt vào mặt ông ta, giả dối. Lúc nãy ông ta đối xử với cô thế nào mà bây giờ lại như vậy. Đúng là….

Sau khi thấy Dương đã ổn định, Hoàng Việt ngồi bắt chân chéo chữ ngũ rồi nói:

- Được rồi. Tôi cần gặp ông vì có một số vấn đề trong việc nhập học thôi. Không ngờ ông lại đang ở đây “vui vẻ” như vậy?

Dương vội vàng nhìn Hoàng Việt. “Vui vẻ” sao? Nhận ra lời lẽ của mình có phần hơi ám muội, anh vội vàng sửa chữa:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Với Điệu Slow trong thang máy đã thoát ly khỏi các tiểu thuyết ngôn tình hàng loạt

26-07-2016 1 chương
Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch đã chán chường mệt mỏi với việc tự trị. Chúng đã được tự do quá nên

23-06-2016
Con quạ thông minh

Con quạ thông minh

Một con quạ đang khát nước. Nó bay rất lâu để tìm nước nhưng chẳng thấy một

24-06-2016
Chim manh manh

Chim manh manh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện " Rồi sẽ qua hết phải không?") Đừng

25-06-2016
Sau làn khói thuốc

Sau làn khói thuốc

Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến

24-06-2016

XtGem Forum catalog