- Gì? Cậu nói gì đó? Tới nơi rồi mà. – Anh nhảy vào mồm cô nói.
bạn đang xem “Yêu Anh Trong Từng Phút Giây ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- … – Cô á khẩu mất mấy giây – Hì hì, không có gì, cảm ơn cậu.
Dương xuống xe, cô lục ba lô tìm chìa khoá mở cửa. Cửa mở xong, khi cô định quay lại tạm biệt yêu nghiệt rồi vào nhà thì đã thấy hắn thản nhiên vào nhà.
- Này! Này! Cậu làm gì vậy hả? – Cô thét lên.
- Vào nhà.
- Đây là nhà tôi. Sao cậu vào nhà tôi chứ?
- Ăn cơm.
- Cái gì?
- Tôi đèo cậu về. Cậu không báo đáp tôi gì sao?
Nói rồi Vũ vào nhà, ngồi chễm trệ trên ghế sôfa ngoài phòng khách. Hai chân gác lên bàn. Phong thái chẳng khác nào một ông chủ lớn.
- Hừ…Đồ làm phách.
Dương quăng cặp vào mặt Vũ rồi ngoan ngoãn vào bếp. Với Tam đẳng Huyền đai Karate, cái cặp không làm khó được anh, anh nhanh tay bắt lấy, rồi mỉm cười thật tươi. Trong lúc đó, có lẽ cô đang nấu ăn. Vũ chỉ nghe thấy tiếng động trong bếp nhưng không biết cô nấu gì. Độ mươi phút sau, cô mang một cái nồi nhỏ vẫn bốc khói nghi ngút ra ngoài. Cô hất hàm nói:
- Này! Ăn đi.
Dương vứt cái nồi kêu “bịch” một tiếng xuống bàn. Vũ cau mày ẩn chứa sự tức giận nhìn cái nồi bị vứt chỏng trơ giữa bàn rồi hỏi:
- Bát? – Anh hỏi.
- Không có.
- Cái gì đây?
- Mì.
Vậy là Vũ ăn mì do Dương nấu. Nhưng vừa cho được đũa mì vào miệng thì nước mắt nước mũi muốn chảy ra ròng ròng, mặt cũng đỏ lên nhanh chóng. Trên đời có thể loại mì này sao? Vũ mặt đen như đít nồi nhìn ai kia đang cười nhăn nhở.
- A! Tôi quên. Lúc nãy cho ớt hơi quá tay. Cậu ăn ngon miệng.
Nói rồi, Dương quay lưng chạy thẳng lên tầng hai. Nhưng vừa đi được một đoạn thì nhớ ra mình quên đồ. Cô liền chạy hai bước một xuống cầu thang. Nhưng may mắn lần này không được hôn mẹ đất nữa. Thì ra là cô chạy ra phòng khách lấy ba lô. Cô lấy từ ba lô một cuốn sổ tay. Có lẽ để khi tham quan nhà có thiếu gì còn có cái ghi vào rồi bổ sung sau.
Thăm quan một lượt, căn nhà cũng không nhỏ lắm, ngoài vẻ trang nhã bên ngoài ban công còn trồng hoa tươi, không khí trong nhà trở nên dịu đi rất nhiều. Xem ra bố cô đã chuẩn bị hết rồi, đầy đủ và tiện nghi cực kì. Có lẽ cô chỉ cần sắm thêm một chút đồ gia dụng thôi. Cô đi ra ngoài phòng khách thì thấy tên yêu nghiệt đã ăn xong nhưng không chịu rửa xoong nồi gì hết.
- Này, tôi đã nấu cho cậu ăn rồi sao cậu không rửa hả?
- Tôi về đây. – Nói rồi anh khoác cặp ra cửa.
- Này ….. này…… Tên biến thái, lúc đuổi thì không đi, lúc không đuổi thì lại... – Dương gọi với theo không được thì bắt đầu lẩm bẩm.
- À. Mai tôi sẽ đón cậu. – Cậu ngó đầu vào.
- Ơ. Cậu ở kí túc xá mà. – Cô giật mình nhưng vẫn đáp.
Lần này thì Hàn Vũ đi thật. Cô mang xoong đi rửa rồi lên phòng mình. Cô định đi ngủ một chút rồi chiều đi mua những đồ còn thiếu. Thực ra mà nói, căn nhà này cũng không hẳn là nhà trọ. Đây là nhà cô chú ruột của Dương. Chú ấy là em trai của bố. Hiện tại họ đang sống bên Anh nên căn nhà nhỏ này bỏ trống. Vì vậy, khi biết cô lên đây học, họ đã gửi chìa khóa cho bố cô. Bố cô là người thẳng tính, nên đã đưa cho họ một số tiền coi như tiền trọ. Cô chú biết tính bố nên cũng không tiện từ chối. Và như các bạn đã thấy, bố mẹ cô chuẩn bị cực kì chu đáo. Phải chăng họ muốn cô sống tự lập nhưng lại giúp đỡ bước đầu vì sợ cô còn bỡ ngỡ?
***.
Ánh mặt trời vào lúc hai giờ chiều thật chói chang, không khí nóng bức như một ngọn lửa di động luồn lách vào quần áo từng người. Dương mơ màng tỉnh dậy. Cô mắt nhắm mắt mở vơ lấy cái đồng hồ.
- Oái! Đã hai giờ rồi sao?
Cô thức dậy rồi đi rửa mặt. Xong đâu đó cô mặc quần áo rồi đi bộ ra mấy của hàng gia dụng, siêu thị gần nhà, tiện thể ăn cơm tối luôn. Sau một hồi lựa chọn cô vác một đống đồ về nhà. Ngoài thức ăn tươi sống mua ngoài siêu thị có thể dùng cho nguyên một tuần, cô có mua thêm ít bát, đũa, rổ giá…. Sau khi sắp xếp chúng gọn gàng vào bếp, Dương khóa cửa rồi lên phòng học bài.
Chương trước | Chương sau