- Không sao, tôi sẽ đi.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Chị đi đâu?
- Tôi lên lầu có chút việc.
- Phải đấy Ngọc Diệp, cô tránh mặt một lát đi. Muội muội của tôi ngại ngần vì có cô đứng gần đấy.
- Huynh, sao lại nói vậy, chị Ngọc Diệp cứ ngồi lại đây đi, không sao đâu.
- Hai người cứ tự nhiên. - Tôi đắng lòng, quay mặt bước vội lên gác.
- Chị Ngọc Diệp. – Ngọc Trinh gọi với theo.
- Mặc kệ cô ấy đi muội muội. Nghe lời huynh, ăn chút gì đó, rồi từ từ huynh muội mình sẽ bàn về vụ án, chắc chắn là muội sẽ bị cuốn hút cho mà xem.
- Được rồi, để muội tự làm lấy.
- Không có cãi lời huynh.
Tôi ngồi ở bậc thang, lén nhìn họ.
Ngọc Trinh ngồi xích lại gần Khôi Nguyên, để anh ấy tự tay đút cơm cho ăn.
- Cũng được đấy. – Cô ta khen thức ăn tôi nấu cũng tạm.
- Đây, ăn thêm muỗng nữa nhé!
- Để muội nuốt đã chứ, huynh muốn muội nghẹn chết sao?
- Lớn thế này rồi mà huynh còn phải đút cơm cho ăn đấy thôi.
(...)
Tận mắt nhìn thấy họ thân mật với nhau, nhìn người tôi yêu đút từng muỗng cơm cho một cô gái khác. Khay thức ăn mà tôi dành tất cả tình yêu thương, sự quan tâm để vào trong đó, những muốn anh có được một bữa ăn ngon miệng. Nào ngờ... anh chẳng để tâm đến thì thôi, anh còn đáp lại bằng một thái độ hờ hững. Anh không coi trọng sức khỏe của mình, anh lo lắng cho một con gái mà anh gọi với cái tên thân mật là muội muội, anh bỏ mặc tôi. “Hức... hức” Anh vô tâm lắm, anh ác lắm Khôi Nguyên à! Không thể dằn lại dòng cảm xúc, không thể bịt lại những dòng chua xót trào lên trên khóe mắt... Tôi chạy vào phòng, vùi mặt sâu dưới tấm nệm, lấy gối bưng kín đầu, để hai người ở dưới nhà không nghe được tiếng tôi nức nở.
---
(...)
Tôi ngồi lặng lẽ một góc giường, úp mặt trên gối buồn rũ rượi. Ở dưới kia, họ đang nói chuyện với nhau thân mật. Tôi còn nghe được cả giọng nói của Khôi Nguyên, anh ấy đang lấy tôi ra làm trò cười cho cô muội muội của anh ấy. Giọng nói trầm ấm ngày nào của anh, giờ phút này làm tôi ghét kinh khủng.
Tôi vỡ mộng. Tôi đã ngây thơ trong tình yêu. Đã kết luận quá vội vàng rằng: người đàn ông đó cũng có tình cảm với tôi.
Tôi xấu hổ và cảm thấy nhục nhã biết chừng nào, vì đã lỡ thể hiện trước mặt anh ấy những biểu hiện vui sướng, hạnh phúc... lúc tôi, còn lầm tưởng anh thích tôi, yêu tôi... tôi làm duyên, làm dáng, làm đủ trò hề... bây giờ mới thấy bẽ mặt hay sao?
Người đàn ông đó không hề xem tôi là một đối tượng tiềm năng, về cơ bản anh ấy chỉ coi tôi như một con ngốc. Muốn thì anh ấy hôn, thích thì anh ấy đụng chạm. Chứ yêu thương tôi cái nỗi gì. “Mày ngu... ngu lắm Ngọc Diệp... mày...trời ơi...iii...”
“Mặc kệ cô ta.” Tôi nhớ lại câu nói vô tình của anh ấy. Rồi... nước mắt lại rơi. Tôi úp mặt vào gối khóc thút thít.
Tôi đã quá vội vàng. Đã quá dễ dãi. Tôi yêu anh bằng tình cảm chân thật, anh đáp lại tôi bằng thứ tình cảm giả dối. Với người còn gái nào anh cũng có thể gần gũi được. Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ sớm kia. Anh là người đàn ông đa tình, mái tóc xoăn là dấu hiệu sờ sờ đó, vậy mà tôi đã không phát hiện sớm hơn. Anh ấy đẹp trai, tài giỏi, anh ấy có thiếu gì người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung... tại sao lại cứ phải đi yêu một con vịt vừa mập, vừa xấu xí, vừa ham ăn, thô lỗ như tôi.
“Hu... hu...hu...” Nước mắt ơi, sao mày cứ rơi hoài thế. Nín đi! Nín đi. Đừng vì một người đàn ông như vậy mà làm khổ mình chứ. “Mày mạnh mẽ lắm mà Ngọc Diệp, hãy đứng lên, đứng lên nào! Hãy chứng tỏ cho người đàn ông đó thấy mày là một cô gái có lòng kiêu hãnh, không có tình yêu của anh ấy mày vẫn sống tốt, vẫn là Ngọc Diệp của ngày nào, lạc quan, yêu đời.” Phải rồi. Mày phải vui lên. Phấn chấn lên. Phải biết buông tay ra, hãy chúc phúc cho anh ấy, vui cho anh ấy tìm được hạnh phúc của mình. Hãy chôn tình yêu đó vào lòng. Mày không cần phải nó ra đâu, nếu có nỗi đau thì hãy xin cho riêng một mình mày thôi. Mày sẽ làm được mà, mày rất mạnh mẽ.
Tôi kéo chăn lau khô những dòng nước mắt. Hít vào một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần lạc quan vui vẻ.
---
Ngọc Trinh đã về,
Sau khi đưa cô ấy xuống dưới đồi trà, Khôi Nguyên trở lại, lập tức chạy lên phòng gặp tôi.
- Cô làm sao thế Ngọc Diệp? Nãy giờ cứ ở lì trên phòng. Ngọc Trinh có gửi lời chào cô đấy, muội ấy sợ làm phiền cô.
- Vậy à! – Tôi đáp hờ hững.
- Nhất định là có chuyện rồi.
- Chẳng phải vừa rồi anh đã đuổi tôi đi đó sao? – “hừ” Tôi nhếch mép, thái độ khinh khỉnh.
- Thì ra là chuyện đó, đừng giận Ngọc Diệp, tôi không có ý gì đâu.
- Tôi có nói anh có ý gì đâu, chẳng qua tôi muốn được yên tĩnh thôi.
- Thôi đừng giận nữa mà. Chúng ta đi ra ngoài ăn tối đi, hôm nay tôi không đến lớp võ. Ăn tối xong tôi và cô sẽ cùng đi xem phim 3D. Chịu không? – Khôi Nguyên nắm lấy tay tôi.
Tôi lập tức nguôi giận, mặc đồ vào đi ăn tối, rồi đi chơi cùng anh ấy. Xem ra, tôi không đủ kiên định để giữ khoảng cách với người đàn ông quyến rũ như Khôi Nguyên. Tôi sẽ còn phải đau khổ dài dài.
Chương trước | Chương sau