Những ngọn đồi xanh tươi mát mẻ nhấp nhô.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cỏ dưới chân tôi rất mềm mịn, một loại cỏ đặc biệt không thể có ở bên ngoài.
Đã gần trưa rồi mà sương còn đọng trên những cuốn lá nõn nà.
Từng đàn chim sáo mỏ vàng, chim cưởng đùa dỡn với nhau quanh những bãi cát trắng. Tiếng chim ríu rít, khèn khẹt, quen quéc… thôi thì đủ các kiểu.
Tôi ngửi được mùi thơm của cỏ non, mùi hương hoa cúc thoang thoảng, và mùi của nắng vàng.
Tôi cảm được vị lờ lợ của nước mát. Mặt hồ trong vắt như gương, suối nguồn tinh khiết mát mẻ vô ngần.
Chúng tôi nắm tay nhau đi dọc theo những quả đồi tí hon. Nghe rõ tiếng xồm xộp của thảm cỏ dưới lòng bàn chân mình.
Nắng vàng hanh ngã mình trên tóc tôi và trên vai Khôi Nguyên. Có con vật gì đó vừa búng qua chân tôi.
- A, Khôi Nguyên, anh nhìn kìa. Con cào cào lớn quá!
Một con cào cào xanh lá cây to bằng ngón tay cái đang đậu trên thảm cỏ. Nó ngoe nguẩy cái đầu to bự, nghiến nghiến bộ càng, dùng chân trước vuốt vuốt đầu, và dùng miệng chải chuốc lại những sợi râu (ăng ten) định hướng. Tôi thấy cả những chiếc gai nhọn mọc trên chân con cào cào. Nhìn bộ cánh của nó xanh mát thấy là thích rồi. Tôi lay lay cánh tay Khôi Nguyên, đòi ảnh:
- Khôi Nguyên, làm ơn bắt nó cho tôi đi.
- Chúng ta đã có một con to đùng đang để ở siêu thị rồi, bắt con này làm gì nữa.
- Nhưng mà tôi thích, nó đẹp quá!
- Bắt chơi rồi thả nó ra lại đấy nhé!
- Ừm, tôi sẽ phóng sinh nó sớm thôi, anh bắt nó cho tôi đi.
- Trò này tôi đã chơi từ hồi còn bé cơ. Hồi đó, bà ngoại tôi chỉ cho tôi biết đấy. Bây giờ chúng ta cần phải tìm những cành cây trụi lá – loại cây bụi ấy – bó chúng lại với nhau làm thành một cái chổi bắt cào cào. Bây giờ cô đứng lại đây canh chừng nó nhé, nhớ đừng để mất giấu nó. Tôi sẽ đi tìm những cành cây.
(…)
Khôi Nguyên đi một chặp thì trở lại với một cái “chổi xuể”.
- Cô xem này.
- Bắt nó bằng thứ này sao?
- Coi đây!
Khôi Nguyên chụp bó cây lên thân con cào cào bằng một động tác nhanh chóng, dứt khoát. Con cào cào nằm gọn dưới bó cây. Lúc này, anh ấy mới dùng tay để bắt con cào cào to bự. Hai chân của nó búng tành tạch…
- Ngọc Diệp, lấy dùm tôi bao thuốc lá trong túi áo.
Tôi mò lấy bao thuốc lá.
- Còn một điếu này.
- Lấy điếu thuốc bỏ lại vào túi tôi, rồi đưa cái vỏ đây.
(…)
- Ok rồi. Này, giữ lấy đừng để nó xổng mất đấy. – Khôi Nguyên đưa cái bao thuốc nhốt con cào cào cho tôi.
- Thôi, tôi sợ lắm. Bỏ trong túi áo của anh đi.
- Cô bảo bắt nó cho cô chơi còn gì.
- Lát nữa tôi sẽ chơi, nhưng bỏ trong hộp thuốc vậy nó có chết không?
- Tôi đục lỗ cho nó thở rồi, hơn nữa, còn bỏ cỏ non vào cho nó gặm, không chết đâu mà sợ.
- Anh cất nó đi! Tôi thích bắt cào cào quá. Chúng ta sẽ tìm và bắt những con khác. Tôi muốn bắt thêm một con màu nâu nữa để ghép đôi với con đó.
- Ôi, thật là nhảm nhí Ngọc Diệp à! Nhưng mà nếu cô thích thì tôi chiều ý cô vậy. Lần này đến phiên cô ra tay, tôi sẽ đánh động cho bọn nó nhảy ra khỏi những đám cỏ, cô chỉ việc chụp cổ bọn nó thôi.
- Được á, chúng ta bắt đầu nha.
(...)
Hai đứa già đầu chúng tôi lại thích cưa sừng làm nghé, muốn học đòi theo bọn trẻ con chơi ba cái trò thơ ấu. Chúng tôi lùng sục khắp nơi để tìm bắt cào cào.
“Vụt”
“Bộp”
Một vật gì đó vừa bay xược qua mặt tôi đập vào thân cây.
- Cái gì vậy? – Tôi kịp hoàn hồn.
- Không được rồi, đi chỗ khác thôi, chỗ này nguy hiểm quá! Xém chút nữa thì cô đã bị trái banh gôn đập trúng đầu rồi đấy. Cô nhìn xem!
Tôi nhìm xuống thảm cỏ, rõ ràng là một trái banh gôn.
- Hú hồn! Xém chút nữa thì...
“Tuýt... tuýt...tuýt...”
m thanh khiến tôi giật mình, nhìn về phía có những người mặc áo đen (đồng phục của nhân viên bảo vệ đồi cù), những người đó đang chạy về phía chúng tôi, trên tay cầm theo dùi cui và bộ đàm.
- “Báo cáo! Báo cáo! Có thích khách... có thích khách... đề nghị cho lực lượng chốt các điểm gác lại.” – Người chỉ huy đang phát lệnh.
- Chạy thôi Ngọc Diệp cô còn đứng ngây ra đó làm gì hả?
Tôi nhìn lại thì đã thấy Khôi Nguyên chạy được một đoạn khá xa rồi.
- Trời ơi! Khôi Nguyên, anh nỡ bỏ lại tôi sao! Chờ tôi với nào.
Tôi ba dò bốn cẳng chạy theo Khôi Nguyên. Bọn người phía sau vẫn đang đuổi theo tôi. “Ôi, lạy chúa! Giúp con với!” Bọn người đó đang ngày một thu ngắn khoảng cách với tôi.
- Khôi Nguyên ơi! Cứu tôi, không được rồi.
Tôi vừa chạy vừa gào muốn khản cả cổ. Khôi Nguyên vẫn chạy phía trước tôi...
Tôi đã quá mệt rồi...
Tôi ngã bịch xuống hố cát.
Đám người kia cũng vừa chạy đến túm lấy tôi.
- Thích khách đã bị bắt một tên, còn một tên. – Người chỉ huy gọi bộ đàm cho đầu bên kia.
Thấy tình hình của tôi không ổn, Khôi Nguyên đành phải tự chui đầu vào rọ. Chúng tôi bị áp giải đi... không biết điều gì sẽ xảy đến với chúng tôi nữa, tôi đang rất hồi hộp, lo sợ.
Chương trước | Chương sau