Disneyland 1972 Love the old s
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Vong Hoàng Lan - Chương 15

↓↓
- Đừng quýnh lên thế! Tôi chẳng bị làm sao cả.

Đột nhiên Khôi Nguyên bừng tỉnh, nói năng bình thường như chẳng có gì xảy ra.



- Anh lại chơi tôi, anh quá đáng lắm! Có biết làm người ta sợ chết khiếp không hả?

bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mình giận thực sự, làm sao có thể không giận cho được kia chứ. Nếu muốn nghịch ngợm cũng đâu đến mức bày ra trò tinh quái như vậy. Mình đã hốt hoảng, đã lo lắng, đã thốt tim biết chừng nào, cũng bởi một lý do thôi, mình thương anh ấy, quan tâm đến anh ấy, trong khi anh ấy cứ xem mình như một con gấu bông thích thì đùa giỡn, không thích thì cứ lầm lì mặt lạnh. Anh ấy chẳng quan tâm đến cảm xúc của mình chút nào. Thật làm mình điên tiết, lồng lộn.



Tức quá không chịu nổi, mình xông vào đánh cho anh ấy một trận. Khôi Nguyên nào có chịu để yên cho mình đánh, anh ấy giữ chặt lấy hai cổ tay mình. Mình gồng người cố gắng bức phá khỏi sức mạnh kiềm tỏa của ảnh.



- Anh dám…dám…

Mình nghiến răng, nghiến lợi.

- Để xem thử sức mạnh của cô như thế nào đã.



Mình vận hết sức lực để thoát khỏi cánh tay rắn như thép của ảnh, oái ăm thay lại bị mất thăng bằng nhào người về phía Khôi Nguyên. Con người quỷ quyệt đó là kẻ rất biết tranh thủ cơ hội. Ảnh ôm mình cứng ngắt, xoay một vòng, đỡ mình nằm xuống ghế sofa; cả người ảnh nằm đè lên người mình. Mình cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra; khi bộ ngực rắn chắc của ảnh cọ sát với ngực mình. Hai đôi mắt như quấn chặt với nhau không rời, mình nhìn ảnh sâu lắng, ảnh cũng đáp lại bằng một ánh nhìn tình tứ. Khôi Nguyên xức trên mình thứ nước hoa đặc biệt khiêu gợi, mùi hương thoang thoảng đê mê nuốt trọn khứu giác nhạy cảm của mình. Lúc ấy, tóc mình chảy dài xuống ghế, như một dòng thác đen huyền. Hương thơm trên người mình và trên người anh ấy giao hòa với nhau trong phút giây lãng mạn. Khôi Nguyên đưa miệng của anh ấy lại gần đôi môi trái tim gợi cảm của mình, mình nhắm mắt lại để tận hưởng thiên đường hạnh phúc đang tiến lại gần, mình vòng tay ôm lấy lưng anh…



- Có chuyện gì thế?

Tiếng anh Quốc Việt phá tan giây phút thần tiên.



Tụi mình vẫn nằm ở tư thế đó, quay sang nhìn Quốc Việt.



- Ơ, Xin lỗi, tôi đến không đúng lúc rồi.

Cử chỉ của anh Quốc Việt luýnh qua luýnh quýnh, Quốc Việt quay lưng bỏ đi.



Mình ngượng chín cả mặt, không còn dám lên tiếng nữa. Cảm giác giống như đang làm "chuyện đó" nhưng bị người khác bắt quả tang.

Khôi Nguyên vội buông mình ra, gọi anh Quốc Việt.



- Quốc Việt! Tớ có chuyện muốn bàn với cậu.

Quốc Việt quay lại đáp:



- Có chuyện gì nói sau cũng được mà, cậu cứ “làm việc” của mình đi.

Thái độ của anh Quốc Việt trông rất mờ ám. Hình như anh ấy đã hiểu lầm tụi mình.



- Không như cậu nghĩ đâu mà.



-Tớ có nghĩ gì đâu?

Anh Quốc Việt còn ra vẻ ngây thơ.

- Thôi, đừng đùa nữa, lại đây tớ bàn chuyện nghiêm chỉnh.

Quốc Việt "miễn cưỡng" quay lại ngồi xuống ghế sofa, nét mặt ảnh giống như đang cố gắng nhịn cười.

Mình lo chuồn lẹ xuống nhà bếp rửa chén bát, thật là xấu hổ hết chỗ nói.



Ngôi Nguyên đã nhờ anh Quốc Việt đưa cho anh ấy hồ sơ những vụ mất tích; anh ấy muốn tìm kiếm thêm manh mối. Theo Khôi Nguyên, những vụ mất tích bí ẩn đã xảy ra, có liên quan đến căn nhà ma quái tụi mình đang ở.

Khôi Nguyên từng nói, anh ấy sẽ tìm ra mục đích thật sự của ông Trịnh Vỹ khi xây dựng căn nhà. Có lẽ trong đầu ảnh đã định hình một giả thiết nào đó, từ thực tế đã thu lượm được.

Từ những câu chuyện được bà Hiền, và mẹ Kiều Oanh kể lại; đã cung cấp cho Khôi Nguyên những viên đá đầu tiên xây dựng nền móng tòa lâu đài kỳ án; là những nguyên liệu tối cần thiết cho quá trình suy luận.



---

Nhưng công cuộc điều tra không dễ dàng chút nào. Đã ba ngày trôi qua, mà tiến trình phá án vẫn dậm chân tại chỗ.

Kiểm tra hồ sơ những nạn nhân bị mất tích không tìm ra được manh mối nào đáng giá.



Khôi Nguyên đã nhờ Quốc Việt thu thập giúp anh ấy những thông tin cơ mật liên quan đến công ty trà Quảng Châu; và nếu được, phải kiểm tra hết tất cả hồ sơ nhân viên của công ty đó, để tìm ra người đàn ông mặt sẹo.

Nhưng xem ra không ổn,



Anh Quốc Việt đã lắc đầu, giải thích:



- Chúng ta không có lý do thỏa đáng để mở cuộc điều tra doanh nghiệp của họ. Lãnh sự quán bên họ sẽ lên tiếng bắt chúng ta phải giải trình cho ra lẽ. Đến lúc đó, không nói thì cậu cũng biết hậu quả thế nào rồi. Hơn nữa, việc truy tìm hồ sơ của những kẻ khả nghi chẳng khác gì việc mò kim đáy bể. Hồ sơ tích trữ từ mấy chục năm qua, với một nhà máy có đông đảo công nhân như công ty trà Quảng Châu không khả thi cho lắm! Đó là còn chưa kể đến khả năng những kẻ chúng ta muốn tìm không có trong hồ sơ lưu trữ.



- Không có cách nào nữa sao?



- Tớ sẽ cố gắng, nhưng không dám chắc sẽ thành công.



- Thôi, bỏ đi. Tớ không muốn cậu mất thời gian.



- y, sao cậu lại nói vậy.



- Nhất quyết là không được làm liều, tớ dặn cậu rồi đấy nhé! Cậu yên tâm đi, tớ sẽ có cách. Bởi một vấn đề có nhiều cách giải quyết chứ không phải chỉ có một cách duy nhất.

---

Thêm ba ngày nữa trôi qua...



Khôi Nguyên tập trung suy nghĩ đến mức quên cả bản thân mình; râu tóc xồm xoàm, quần áo bụi bặm, dường như anh ấy chẳng bận tâm để ý bất cứ điều gì khác, ngoài công việc điều tra.



Ảnh ngồi cứ như tượng đá, lúc thì khoanh tay bấm chóp mũi; khi thì bóp trán, trông bộ dạng của Khôi Nguyên rất khổ sở.



Nhìn ảnh mình thương lắm! Cũng vì chuyện của mình mà khiến ảnh lao tâm, lao lực đến mức như vậy. Mình tin, ngoài đam mê công việc ra, phần lớn ảnh làm là vì mình, trong lòng ảnh cũng có hình bóng của mình, như mình luôn có hình bóng của ảnh.



Mình không dám làm phiền ảnh đang trong lúc tập trung. Nhưng lo sợ ảnh sẽ kiệt sức, bởi, mấy ngày liền ảnh chẳng ăn uống được gì cả. Làm việc thì quá sức, mà ăn uống lại bất thường như vậy làm sao mà chịu được.



Khôi Nguyên vẫn ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt xương xương; bộ dạng rất phong trần lãng tử.



- Trời ơi! Anh Nguyên, anh hãy nằm xuống đi!

Mình kinh hãi khi nhìn thấy máu cam chảy từ mũi xuống cằm ảnh.

Khôi Nguyên đưa tay lên vuốt mặt, để máu dính tèm nhem bên má.



Mình chạy lại đỡ anh ấy nằm xuống ghế cho máu khỏi chảy ra ngoài. Nhưng anh ấy liền gạt phắt tay mình ra, phản ứng dữ dội:



-Tránh ra!

Anh ấy nạt lớn.

Mình nín lặng, vừa kinh ngạc, vừa sợ, vừa thương, vừa lo lắng cho anh.



- Anh muốn chảy máu cho đến chết đó hả? Đồ lì lợm. Anh muốn tôi phải chết với anh, anh mới vừa lòng hay sao?

Nói rồi, mình rơm rớm nước mắt.



Khôi Nguyên nằm xuống ghế để cho mình vừa lòng. Ảnh im lặng không nói gì, nằm thở như con cún con tội nghiệp đang mắc bệnh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Tên truyện: Yêu Nhầm Người Gỗ ĐáTác giả: Tiểu LiênThể loại: Truyện TeenTình

26-07-2016 10 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Tuyết

Tuyết

(khotruyenhay.gq) Tuyết của cô ấy, là màu trắng... Tuyết của tôi, lại là màu

28-06-2016
Không từ bỏ

Không từ bỏ

Sau đây là một câu chuyện có thật về cách Tổng thống Abraham Lincoln ứng xử trước

24-06-2016
Thượng võ

Thượng võ

Hồi ấy, tôi với Khanh ở cùng tiểu đoàn. Khanh là đại đội trưởng, tôi là trợ lý

25-06-2016
Những ký ức đã cũ

Những ký ức đã cũ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") 3 năm qua, tôi

24-06-2016