Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Vong Hoàng Lan - Chương 09

↓↓
Em bị thêm một phen giật thót tim.

Chẳng là, Khôi Nguyên không chịu đi xe taxi mà bắt em phải leo lên chiếc cào cào của anh ấy.

Mấy lần xém chút rơi xuống hố làm em hồn vía lên mây.

Trời quáng gà nên rất khó làm chủ được tay lái.

bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hơn nữa, chỉ có Khôi Nguyên mới dám đi xe ở con đường này thôi. Địa hình rất khúc khuỷa, chướng ngại vật nhiều vô cùng nguy hiểm.

Ảnh "bang" qua một cái ụ đất, chút nữa thôi là cả em và anh ấy văng ra khỏi xe luôn rồi.

Em hét lên, tay víu vào vai Khôi Nguyên:

- Anh làm ơn cho tôi xuống, làm ơn đi!

- Cô đừng có làm rối lên.

Khôi Nguyên vẫn ngoan cố cho xe chạy.

- Tôi còn rất trẻ không muốn phải về chầu ông bà đâu.

- Đừng nói gở. Cô nghĩ tôi là ai mà…

- Á…

Em la lớn, khi chiếc xe đâm thẳng vào một ụ đất lớn như nấm mồ. Khôi Nguyên nhanh nhẹn giật tay lái, chiếc xe "nhổng" bánh trước bay lên không trung. Em chỉ còn biết ôm chặt lấy người ảnh, để chờ kết quả bi thảm sẽ đến, khi chiếc xe rơi xuống.

Thế nhưng, một cú hạ cánh ngoạn mục, tụi em chẳng bị làm sao cả. Khôi Nguyên nói đúng, ảnh là tay đua rất cừ.

- Cô thấy không? Tôi nói đâu có sai.

Thái độ của ảnh rất chi là đắc ý.

- Hứ, khoác lác vừa thôi. Chẳng phải anh đã từng té cây mận đó sao?

Khôi Nguyên quay lại đáp lời em, vô tình cán phải cục đá nằm ngán đường, tay lái bị lệch đẩy luôn chiếc cào cào rúc thẳng vào bụi cây.

“Rầm”

Em chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, thì đã thấy anh ấy ngã đè lên người mình. Đôi môi chẳng ai mời gọi cứ dính chặt lấy nhau.

Ảnh thật là mặt dày hết chỗ nói, được nước làm tới cứ thế khóa chặt môi không chịu buông tha em.

Không hiểu sao lúc đó cơ thể em mềm nhũn ra như con chi chi, cứ để mặc cho anh ấy hôn mình.

- Ưm...

Thế nhưng em bắt đầu kháng cự.

Khôi Nguyên buông em ra, em đứng phắt dậy, liền đó tát vào mặt anh ấy một cái, rồi mắng:

- Ai cho anh cái quyền làm như vậy hả?

- Đó là hình phạt cho cái tội dám làm tôi mất tập trung.

- Anh còn biện hộ cho hành động trơ trẽn đó ư!

- Ơ... tôi có biện hộ gì đâu?

Ảnh còn làm ra vẻ ngây thơ nữa.

- Còn nói là không, ôi, thật là xui xẻo mà.

Nói xong em đưa tay lên chùi miệng.

-Tôi bị si đa đấy, cô coi chừng.

- Anh... hừ, đồ biến thái.

Em bực mình quá đá vào cẳng chân Khôi Nguyên.

- A...

Khôi Nguyên la lên, bỏ chạy, sau đó quay lại khiêu khích ảnh đuổi theo.

- Đồ dở hơi! Đừng để tôi bắt được cô nhé!

Ảnh nói với theo.

---

Nhà con trai bà Hiền ở cách chỗ tụi em khoảng 15 cây số.

Đi qua một rừng thông, sau đó tìm đến thôn An Bình.

Đến chỗ có tấm biển khu phố văn hóa, tụi em dừng lại hỏi thăm người đi đường.

Cuối cùng, cũng tìm được con hẻm một trên bốn.

Trời về đêm lạnh lẽo, trong ánh đèn đường nhập nhoạng; một lá cờ hình tam giác màu trắng đen bay bay trong làm gió, kèm theo những tiếng rít xơ xác.

Con chó mực nằm trong khoảng sân nhỏ, của căn nhà nằm đối diện con hẻm, vừa chạy vừa tru tréo:

- Hú hú hú(...)

Tiếng tru thê lương của con chó làm em khiếp sợ, em bấu lấy áo Khôi Nguyên.

- Con chó, bị làm sao vậy?- Em hỏi.

- Nó thấy người cõi âm đấy. - Anh ấy đáp.

- Anh cho xe chạy đi! Đừng đứng đây nữa.

Em hối thúc Khôi Nguyên đi gấp.

- Cầu cho không phải vậy.

Khôi Nguyên nói gì em chẳng hiểu.

- Không phải gì cơ?

Khôi Nguyên không trả lời em, mà chỉ tay lên lá cờ tang cắm đầu con hẻm.

Bỗng dưng em lạnh toát cả người.

- Không, không thể như vậy được.

Phải. Tụi em đang rất sợ điều đó. Có người vừa mới chết trong con hẻm nơi bà Hiền đang ở. Không thể là bà ấy được, nếu điều lo sợ ấy biến thành sự thật thì lại càng rắc rối. Phần tội nghiệp cho bà Hiền, phần xem như những manh mối cực kỳ quan trọng sẽ theo tiếng kèn đưa ma về chốn vĩnh hằng.

---

- Xin hỏi nhà bà Hiền ở đâu ạ? - Khôi Nguyên hỏi một ông cụ đang chống gậy.

Ông cụ chỉ tay về phía căn nhà đang tập trung rất đông người.

- Trời ơi! - Khôi Nguyên thốt lên.

Khẩn trương, ảnh cho xe chạy vội đến căn nhà đang tổ chức tang lễ.

- Ngọc Diệp à! Thế là chúng ta đến muộn rồi.

Em bàng hoàng quá! Không biết nói gì nữa.

- Chúng ta vào thắp cho bà ấy nén nhang thôi.

Khôi Nguyên quay lại nói với em.

Sau đó, tụi em đi vào, làm đúng như phong tục quê mình, lấy tiền phúng điếu cho vào thùng, rồi nhận lấy những que nhang từ tay người nhà đưa cho.

Anh Nguyên đứng trước, còn em đứng sau vái lạy.

“Keng keng keng(...)” tiếng còng, chiêng gióng lên hòa với tiếng kinh cầu hồn.

Khôi Nguyên ngước mặt nhìn lên bàn thờ, bỗng giật mình thốt lên:

- Ồ, không phải.

Em cũng nhìn bàn thờ. Bất ngờ la lên:

- A, không phải bà Hiền.

Những ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào tụi em.

Thắp nhang xong, Khôi Nguyên kéo tay em ra ngoài.

---

- Ôi, thật là ngớ ngẩn mà.

Khôi Nguyên nói sau khi đã ra khỏi rạp.

- Tôi biết lúc này mà cười thì thật là tệ, nhưng nói thật chúng ta giống như những thằng hề vậy.

- Đi thôi!

- Đi đâu? - Em hỏi.

- Vào nhà bà Hiền chứ còn đi đâu nữa.

- Nhưng nhà bà ấy ở đâu mới được chứ?

- Chẳng phải ông cụ đã chỉ rồi sao.

- Ông ta chỉ bậy bạ mà.

- Không đâu, ông cụ chỉ đúng đó, chúng ta mới bậy bạ.

- Là sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Tuyết

Tuyết

(khotruyenhay.gq) Tuyết của cô ấy, là màu trắng... Tuyết của tôi, lại là màu

28-06-2016
Má, con và...

Má, con và...

"Nhưng giờ tôi biết má cũng buồn, bởi nhiều lúc tôi bỏ bà một mình ở nơi cũ, thời

24-06-2016
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016

pacman, rainbows, and roller s