Chị Ngô dáng vẻ hơi hoang mang. trách cô không nên bốc nhanh như vậy, lẽ ra phải chờ những thí sinh khác bốc trước rồi hãy bốc, không chừng sẽ bốc được số 10. Hôm qua chị Ngô nằm mơ thấy số 10, chị luôn cho rằng số 10 là con số đẹp nhất, ai bốc được số 10 thì khả năng giành được giải nhất sê cao hơn.
bạn đang xem “Tà Áo Học Sinh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Em sẽ cố gắng hết sức" - Y Lam lại trở thành người an ủi.
Sau đó là buổi luyện tập, tất cả các giáo viên thay nhau đến giảng bài, liên tục ba ngày liền, đến tối Y Lam vừa ngả người xuống giường đã ngủ say. Đến lúc chiều tà hôm thi đấu, khi Y Lam đang ăn cơm hộp tại nơi tổng duyệt, có người thò đầu vào gọi Y Lam, nói: "Có bạn tìm cô"
“Ai thế?" Y Lam ngạc nhiên, ở đây cô không có bạn bè.
“Ôi!” Y Lam vội để hộp cơm lại, vội vàng chạy ra ngoài, đúng là anh ấy. Anh đang đứng ở bên kia đường, mỉm cười với cô. Ánh sáng từ cửa sổ bên kia chiếu đến, vừa vặn chiếu lên người anh. Y Lam lần đầu tiên phát hiện ra, dáng người anh cùng rất cao.
“Sao chú lại đến đây?" Y Lam chạy đến trước mặt anh, hỏi
“Vừa đúng lúc tôi đi công tác đến đây" - Anh nói”.Mẹ cháu và cô giáo Tần không yên tâm, nên bảo tôi đến thăm cháu”
“Tối nay cháu thi rồi” - Y Lam nói.
“Tôi biết”. Anh nói "Truyền hình trực tiếp mà"
“Chú có đến không?" Y Lam hỏi đầy hy vọng, “Sẽ có chỗ ngồi, 8 giờ bắt đầu”
"Ha. ha" Anh cười”.Ở độ tuổi tôi bây giờ, xem TV thì hơn"
Sau đó, anh rút ra một chiếc di động đưa cho Y Lam, nói: “Nào, hãy gọi điện thoại cho mẹ cháu, hôm nay cô giáo Chương xuất viện. Cháu nên chúc mừng mới phải!”
Y Lam đón lấy chiếc di động, ấn số máy nhà mình dưới cái nhìn chăm chú của anh. Cô giáo Tần nhấc máy nhưng rồi nhanh chóng chuyển máy cho Chương. Y Lam nói nhỏ vào trong điện thoại "Con rất khỏe, mẹ không phải lo cho con đâu”.
“Đã đi thi, hãy đem giải nhất về" Cô Chương nói”.Mẹ và cô giáo Tần xem TV ở nhà. Bây giờ không phải chỉ mấy người chúng ta quan tâm chú ý đến con, toàn xã hội đều đang quan tâm chú ý đến con"
“Con biết rồi ạ!” Y Lam nói.
“Không phải là vấn đề biết hay không biết, mẹ bị bệnh, con đã làm cho sự việc bung bét hết cả, khi con về mẹ sẽ nói chuyện với con, mẹ chết cũng chẳng sao, nhưng con còn phải sống nhiều năm nữa, gánh chịu trách nhiệm này, con sẽ phải làm thế nào.
Y Lam kiên nhẫn nghe những lời phàn nàn của cô Chương.
“Con lớn rồi mẹ cũng không thế quản được con, con muốn làm gì thì làm, mẹ cũng không muốn nói con…” Giọng cô ấy càng lúc càng lớn, tâm trạng càng lúc càng kích động. Y Lam nhấc máy ra xa khỏi tai mình, phát hiện ra Đơn Lập Vĩ đang nhìn mình, mặt cô bỗng đỏ lựng.
May mà lúc đó cô giáo Tần đã cầm lấy máy điện thoại, nói: "Y Lam à, tối nay đã thi rồi, chúng tôi không chiếm nhiều thời gian của em nữa, cố gắng thi cho tốt em nhé, chúng tôi đều xem em đấy”.
Sau khi tắt máy, Y Lam trả di động lại cho Đơn Lập Vĩ. Y Lam hít thở sâu.
“Thi xong tôi sẽ tới đón cháu", Đơn Lập Vĩ nói. “Tôi có xe, có thể đưa cháu về nhà. Đây là ý của mẹ cháu, ý cháu thế nào?"
“Tại sao bà luôn không tin tưởng cháu?" Y Lam hỏi.
Có lẽ Đơn Lập Vĩ cùng không nghĩ rằng Y Lam sẽ hỏi mình như vậy, anh ngẩn người một lát rồi mới mỉm cười, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy. trước khi thi, cháu phải để cho tinh thần được thoải mái”
“Chúng ta về thôi" - Y Lam nói - “Cháu không muốn thi nữa"
‘‘Làm thế sao được?" Đơn Lập Vĩ ngăn cô lại, nói “Đừng trẻ con, ương bướng như thế, đây không phải là việc một mình cháu có thể tự quyết định được. Có biết bao người đang nhìn vào cuộc thi này, hãy ngẫm đến những người đã từng giúp đỡ mẹ con cháu, cháu cũng không nên làm như vậy”.
Y Lam trầm ngâm suy ngẫm.
“Đi đi, ngoan nào. Thi xong tôi đến đón cháu”.
Đơn Lập Vĩ vẫy vẫy tay với cô.
Cuối cùng Y Lam cũng trấn tĩnh lại cũng vẫy vẫy tay với Đơn Lặp Vĩ, rồi cô đi vào phỏng biểu diễn.
Chị Ngô cầm hộp cơm đứng trước cửa, nhìn thấy Y Lam bước tới, nói với cô: "Đó chằng phải là Đơn Lập Vĩ sao, hai người quen nhau à?"
“Chị cũng biết chú ấy sao?" Y Lam hết sức ngạc nhiên.
“Ông chủ ngành bất động sản, rất nhiều người biết anh ta”. Chị Ngô hiếu kỳ hỏi: "Anh ấy là gì của em?"
“Chú ấy là phụ huynh học sinh của mẹ em, thay mẹ em đến để giám sát em”. Y Lam nói.
“Hi, hi”. Chị Ngô véo má Y Lam một cái "Có con gái xinh như thế, người mẹ vào cũng đều chẳng yên tâm được!"
Chị Ngô ra tay mạnh quá. Y Lam vội vàng né tránh.
Cuộc thi hôm đó vẫn căn cứ theo số phiếu bình chọn của khán giả để quyết định thắng thua. Chương trình của đài quyền hình truyền qua vệ tinh nên nhân dân toàn quốc đều có thể xem được, hình thức "khán giả bầu chọn" cũng là một tiết mục mới của đài truyền hình, giải thưởng cao, số lượng người xem cũng sẽ tăng lên. Trước đây đã từng tổ chức cuộc thi ca nhạc, tiểu phẩm, hiệu quả cúng rất khá. Mặc dù đây là lần đầu tiên tổ chức thi vũ đạo, nhưng do ảnh hưởng của hai cuộc thi trước nên số người xem đã tăng vọt. Các phóng viên trong toàn quốc vây chặt kín sân khấu, may mà có chị Ngô từ chối khéo, không thì Y Lam chỉ riêng đối phó với các phóng viên cũng đủ mệt rã rời rồi.
Cuộc thi tối hôm đó, Y Lam đã biểu diễn vô cùng xuất sắc
Kết thúc vòng một, số phiếu bầu cho cô luôn dẫn đầu, hơn nữa còn nhiều đến độ khiến cho những thí sinh khác đều có vẻ hơi thất vọng. Chị Ngô nắm lấy bàn tay Y Lam, nói đầy hưng phấn:
"Giải nhất, chắc chấn là giải nhất rồi, chị có dự cảm, em chuẩn bỉ đón nhận cuộc phỏng ván của phóng viên thôi. Tối nay thì đừng có mong được ngủ nhé”.
“Không được đâu ạ“. Y Lam nói, "Lát nữa sau khi thi xong vỏng 2, em phải gỡ bỏ hóa trang. Mẹ em dặn em phải về nhà ngay tối nay, ngày mai đã khai giảng rồi, em vào lớp 12, không thể bỏ lỡ bài”
“Không thể được!" Chi Ngô phát hoảng, "Kể cả chị để em đi, các phóng viên cũng sẽ không để cho em đi đâu”
“Vậy thì phải nghĩ cách" Y Lam nói ‘’ Em không cần biết họ là phóng viên hay không"
"Không được, không được, nhất định phải nhận phỏng vấn”. Chị Ngô nghĩ một lát, cuối cùng cùng tạm nhượng bộ, chị nói với Y Lam: "Chị sẽ sắp xếp vài phóng viên truyền thông quan trọng chắc chắn sẽ hoàn thành xong trong vỏng hai giờ đồng hồ, xong thì sẽ để em về nhà, em thấy sao?"
“Còn chưa biết có giành được giải nhất hay không cơ mà". Y Lam đả kích chị. “Chờ thi xong hãy nói”.
“Vẫn đang đứng đầu”. Nhân viên tạo hình Tiểu Mễ lén chạy đến báo tin "Vẫn đang đứng đầu, không người của các thành phố khác đều ngẩn cả ra.
“Ha ha ha”. Vừa nói vừa bịt miệng lại cười. Rồi lại giơ một ngón tay cái về phía Y Lam, nói: "Em giỏi lắm”
Trong lòng Y Lam vẫn rất kích động. Cô bỗng nghĩ đến rất nhiều người, mẹ, cô giáo Tần, Đồng Tiểu Lạc. Minh Minh. Lâm Điểm Nhi. Bo Quách, và cả Đơn Lập Vĩ , họ chắc chán đều đang xem ti vi, họ sẽ đều tự hào về cô.
Cô đã không phụ lòng mọi người, điều này thật tuyệt vời. Vòng một vừa rồi lâ vũ đạo được tự chuẩn bị trước, vỏng hay lại là bốc thăm chọn đề tài, bốc được gì thì phải biểu diễn, đòi hỏi thí sinh phát huy kịp thời. Y Lam bốc được đề tài là "Mưa xuân". Y Lam rất giỏi chỉ với vài động tác đơn giản đã biểu hiện thật ấn tượng, sâu sắc về cảm giác của mùa xuân trước ống kính máy quay, khán giả lại một lần nữa bị cô chinh phục, tặng những tràng vỗ tay giòn giã cho cô gái 17 tuổi xinh đẹp đa tài này.
Số lượng phiếu bầu cho Y Lam trên màn hình vẫn không ngừng tăng lên: Người dẫn chương trình hết lời khen ngợi cô, rồi hôi cô: "Y Lam, mưa xuân trong trái tim em là như thế nào?"
Y Lam nói: "Là không có tai ương, không có đau khổ thế giới yên bình khỏe mạnh"
Nói xong, Y Lam cúi đầu trong tiếng vỗ tay vang rền, cô sợ có ngườỉ nhìn thấy giọt nước mắt trong đáy mắt cô.
Thành công và tai ương thực giống nhau, đều đến thật bất ngờ. Trong cuộc thi được cả nước quan tâm này. Y Lam đã dùng ưu thế của mình để một lần nữa lại giành được giải nhất, trở thành tiêu điểm quan tâm chú ý của mọi người. Y Lam ôm chiếc cúp trong veo, và số tiền thưởng ba vạn tệ vào lòng.
Trong thời khắc đó, trên sân khấu, nụ cười của Y Lam vô cùng rạng rỡ.
Thế nhưng, Y Lam không bao giờ ngờ được rằng, cần phải trả giá cho sự thành công. Và cái giá phải trả đối với cô thiếu nữ 17 tuổi. quả thật quá nặng nề, nặng nề đến độ cô không thể hít thở bình thường được Trước số phận gập ghềnh trắc trở. Y Lam giơ bàn tay mình đếm tỉ mỉ từng đường trong lòng bàn tay, hy vọng có người thông thái nào nói cho cô biết rốt cuộc cô nên đi theo con đường nào.
Người đó không phải là mẹ, không phải cô giáo Tần, không phải Minh Minh, không phải Bo Quách, cũng không phải Đơn Lập Vĩ.
Đó là ai?
Người đó đang ở đâu?
Người đó liệu có xuất hiện hay không?
Y Lam không biết. Điều duy nhất cô biết là, gió cũng được, mưa cũng được, ngọt cũng được, đắng cũng được, con đường trưởng thành dù có bao xa, bao đau đớn, cô nhất đinh phải thăng tiến, không được quay đầu lại
Không quay đầu lại, cứ như vậy sẽ thực sự trưởng thành.
Chương trước | Chương sau