XtGem Forum catalog
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 63 đánh giá )

Tà Áo Học Sinh - Chương 05

↓↓
La Ninh Tử ngồi bên cạnh bắt chuyện với tôi: “Cậu tên là Lâm Tiểu Hoa, có phải chữ hoa trong bông hoa không?”

bạn đang xem “Tà Áo Học Sinh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Ừ”. Tôi ép mình ăn một miếng cà rốt, trả lời La Ninh Tử.

“Cái tên hay quá!” Cô nói, “Phải rồi, mình tên là La Ninh Tử, họ La, Ninh trong chữ ninh tịnh, Tử trong chữ hài tử1”

“Ừ.” Tôi nói.

“Cậu có vẻ ít nói.”

“Ừ.” Tôi nói.

“Cậu đừng sợ.” La Ninh Tử nói, “Mọi người ở đây hầu hết đều là người tốt.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Tại sao cậu lại vào đây?” Cô hỏi tôi, vừa hỏi vừa thở dài, nói: “Dù sao thì ai cũng vì chẳng còn cách nào nên mới phải vào đây.”

Tại sao vào đây ư?

Rất đơn giản, bởi vì tôi không có nhà, bởi vì không có ai chịu nuôi tôi.

“Ồ.” La Ninh Tử khua khua tay, nói: “Ồ, thôi, cậu không muốn nói thì đừng nói. Cậu học lớp mấy rồi?”

“Lớp hai.” Tôi nói.

“Vậy thì cậu có đọc được truyện tranh không?” La Ninh Tử nói, “Ở đây có thư viện, có rất nhiều truyện tranh, nhưng phải chiều thứ tư mới được xem.”

“Có cô giáo dạy không?” Tôi hỏi La Ninh Tử. Đây là vấn đề tôi khá quan tâm.

“Có.” La Ninh Tử nói, “Nhưng trong viện chỉ mở đến lớp ba thôi, khi lên lớp bốn thì phải đến học ở trường bên ngoài. Trường ở đó rất rộng, còn tốt nữa, nhưng học giỏi mới được đi học.”

“Thế những người học kém thì sao?”

“Học kém thì phần lớn là không thể đi học bình thường, vì ra trường bên ngoài cũng sẽ bị bắt nạt.” La Ninh Tử nói, “Nhưng cậu không phải lo đâu, vừa nhìn là đã thấy cậu rất thông minh.”

“Cảm ơn cậu.” Tôi bắt đầu thấy La Ninh Tử không đáng ghét như tôi đã nghĩ.

“Có gì đâu, vào đây thì mọi người đều là anh chị em cả mà.” LaNinh Tử nói đầy phóng khoáng.

La Ninh Tử thật sự béo quá đi mất. Khi ra khỏi nhà ăn, tôi nhìn thấy vài người lén hích vào người cô, rồi lại cười, chạy đi mất. Trên mặt La Ninh Tử nở ra nụ cười buồn, nhưng rõ ràng là không có ý tức giận.

Khi đi đến gần kí túc xá, tại một chỗ quành, La Ninh Tử từ đằng sau gọi giật tôi lại, nói: “Lâm Tiểu Hoa, cậu đợi chút.”

Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại. La Ninh Tử vội vàng nhét một thứ gì đó vào tay tôi, nói: “Cậu giấu kỹ nhé, đừng để bọn họ nhìn thấy.”

Đó là con dao của tôi!

La Ninh Tử đã lén giấu nó!

La Ninh Tử lại an ủi tôi: “Cậu đừng sợ Châu Lợi, thực ra cô ta cũng chỉ là con hổ giấy thôi.”

“Mình không sợ.” Tôi nói.

“Cậu dũng cảm quá.” La Ninh Tử đột nhiên toét miệng cười, cười xong lại nói, “Hôm nay thật là đã quá!”

Đêm đầu tiên tôi ở Viện phúc lợi, trời mưa xối xả. Nước lần Theo cửa sổ khép không chặt chảy vào, còn kèm theo cả gió lốc. Tôi nhìn thấy La Ninh Tử kéo chăn chùm kín đầu. Nhưng tôi lại ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa, mong sao cho trận mưa bão này dữ dội hơn nữa. Tôi hi vọng có thể xảy ra một vài sự cố, ví dụ như trần nhà sụp xuống, hay nước lũ trên núi đổ xuống, hay trời đất sụt lở. Nhưng trên thực tế thì lại chẳng xảy ra chuyện gì cả, sáng sớm hôm sau, ánh sáng rực rỡ khắp nơi. Chúng tôi bị gọi đến sân vận động tập thể dục buổi sáng. Ở đây, tập thể dục buổi sáng khác hẳn ở trường cũ của tôi. Tôi tê dại giơ tay giơ chân. Đột nhiên, có người kéo tôi ra khỏi hàng: “Cháu có biết tập thể dục không đấy, cứ khua loạn lên làm gì?”

“Thưa cô, bạn ấy mới đến.” La Ninh Tử hăng hái quên mình, đứng lên nói.

“Ồ, chả trách.” Cô giáo đẩy tôi trở lại hàng, “Vậy thì học nhanh lên, học nhanh, biết nhanh.”

“Không sao đâu.” La Ninh Tử đứng sau an ủi tôi, nói: “Các cô giáo ở đây, trừ xơ ra, chẳng ai dữ dằn đâu.”

Nhưng nói thật, tôi thấy xơ cũng chẳng dữ dằn.

Tôi nhớ cô giáo Tần, thậm chí nhớ cả Đồng Tiểu Lạc, người mà tôi vẫn luôn thấy ghét vì hay làm phiền tôi. Tôi nhớ họ lắm!

Nhưng ngoài việc có thể nhớ ra, tôi chẳng thể làm được việc gì cả.

Lớp hai trong Viện phúc lợi quả thực quá giản đơn. Chỉ là môn ngữ văn và mấy con số toán học đơn giản. Hàng ngày tôi đứng trên sân vận động, nhìn những người học lớp cao xếp hàng đi học bên ngoài. Nghe nói, họ mỗi ngày phải đi bộ hai mươi phút, cả đi lẫn về mất bốn mươi phút. Có một cậu chống gậy xếp hàng, một chân bị teo lại chỉ còn như một chiếc gậy, nên di lại vô cùng khó khăn, nhưng cậu chưa bao giờ nhờ ai giúp đỡ, khiến tôi vô cùng cảm phục.

Nhìn Theo họ đi khỏi cổng, cánh cổng sắt kêu coong một tiếng, rồi đóng lại. Tôi bắt đầu có cảm giác mình như con chim bị nhốt chặt trong lồng.

Tôi cảm thấy, còn lâu mới lên được lớp bốn.

Tôi thực sự e sợ mình không chờ được đến cái ngày đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ

22-07-2016 30 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Lão già và ngọn lửa

Lão già và ngọn lửa

(khotruyenhay.gq) - Với một chiếc roi mây, lão đã quất thật lực vào người bà

28-06-2016
Trôi

Trôi

Có những thứ có thể thay đổi được nhưng cũng có những thứ sẽ mãi luôn ở đó

23-06-2016
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Tham ăn

Tham ăn

Ngày xưa, ở vương quốc Thái Lan, có một ngôi chùa rất lớn và đẹp, trụ trì ngôi

24-06-2016
Lời nguyền Ebola

Lời nguyền Ebola

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ba tháng

25-06-2016
Tóc ngắn, vai gầy

Tóc ngắn, vai gầy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay mình bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016