– Mà này, có phải là hai con đó không? Bọn nó làm đúng không? Chắc chắn chỉ có hai con nhỏ đó mà thôi! – Phong vừa hỏi, cả đám liền nhao nhao lên.
bạn đang xem “Sao Mày Chậm Hiểu Thế? ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!– Hôm nay hai đứa đó đâu có đi học. Sáng sớm còn có cả cảnh sát đến trường mình, bọn lớp tao nói đó.
– Tao mà thấy được hai đứa nó, tao, chắc tao giết chết luôn quá!
Rồi lại quay sang nhìn nó, đứa nào cũng ngậm ngùi.
– Tội nghiệp con Du! Càng nhìn càng muốn cho bọn kia một trận.
…
~~
Chơi đến trưa, cả đám lũ lượt kéo nhau đi về.
Cậu dọn dẹp phòng một chút, định mua cái gì bỏ bụng thì lại thấy anh đẩy cửa bước vào.
– Du vẫn chưa tỉnh à?
– Như anh thấy đấy!
– Ăn gì chưa? Anh có nấu mang qua đây, chưa ăn thì ăn cùng anh đi.
Cậu dứt khoát trả lời:
– Không! Tôi ăn rồi!
Vừa dứt lời, bụng cậu đã bán đứng chủ.
” Rột rột rột…”
Cậu ngượng chín mặt, quay sang nhìn Minh Thiên, thấy anh đang cố nhịn cười. Thẹn quá hóa giận, cậu ngồi xuống trước mặt anh, giật lấy bát đũa.
– Ăn thì ăn, anh mời thì tôi ăn! Sợ gì nhau!
Minh Thiên không trả lời, chỉ im lặng ngồi ăn.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến chiều.
Bố mẹ của hai đứa, tan làm xong vội chạy qua viện. Mở cửa phòng, nhìn con gái mình vẫn nằm bất động mà xót xa và thất vọng.
Minh Thiên nhìn phản ứng của mọi người, thở dài.
– Cô chú, vào phòng đi! Không sao đâu! Em ấy sẽ sớm tỉnh lại mà!
Mọi người ngồi nhìn nó, không ai nói một câu.
Một lúc lâu sau, bỗng dưng thấy ngón tay nó hơi cử động, vội vàng bật dậy lại gần nó.
Vài giây sau, nó chầm chậm mở mắt ra, nhìn mọi người, chớp mắt, không lên tiếng.
Cậu thấy nó như vậy thì lo sợ, dè dặt lên tiếng hỏi:
– Mày có nhận ra ai không? Mày có nhận ra mày là Du không?
Nó nhìn cậu, mãi một lúc mới trả lời:
– Lãnh, tao bị thương ở lưng, chứ hoàn toàn không va đập gì vào đầu nhé!
Mọi người nghe nó trả lời thì thở phào, ôm chầm lấy nó.
Kỷ Vân hét lên:
– Nào! Nào! Để cho bác sĩ kiểm tra nào. Tránh ra!
Mọi người vội vàng tránh ra cho Kỷ Vân kiểm tra. Kỷ Vân kiểm tra cho nó, rồi thừa cơ ôm chầm lấy nó:
– Đùa chứ! Tôi mới là người có quyền được ôm trước nhé!
Ai cũng ngớ ra, rồi bật cười.
– Đểu vừa thôi!
Nó cũng cười. Cuối cùng nó cũng trở về với gia đình rồi. Nó không còn phải sợ hãi hay chạy trốn nữa.
– A, đau quá, mọi người buông con ra chút đi! – Bị ôm chặt, vết thương sau lưng nó bỗng nhói lên.
Tất cả vội buông ra. Kỷ Vân liền xem thử vết thương của nó, may quá, không sao cả.
Ngày hôm ấy, trôi qua trong hạnh phúc. Cả đám bạn dở hơi của nó trưa mới thăm xong, nghe tin nó tỉnh lại lóc cóc tới bệnh viện ngay tối hôm ấy.
Lúc này đây, nó cảm thấy an toàn và yên bình hơn bao giờ hết!
~~
Mẹ nó bắt nó phải nằm trong bệnh viện thêm 1 tuần nữa. Vậy nên những ngày này, nó chán vô cùng chán!
Còn lí do vì sao, mẹ không chuyển nó qua H&S, vì mẹ bảo vết thương nó còn nặng, tránh vận động nhiều.
Nó đến cả game, hay thậm chí là anime, manga cũng không được đụng vào.
Mẹ bảo nó phải sống cuộc sống lành mạnh trong 1 tuần. Và mới có 3 ngày trôi qua thôi, nó đã thấy như cả 30 năm.
Những ngày này, cậu luôn ở bên nó, cả anh cũng vậy. Đi dạy xong là ở lại với nó luôn. Hại nó từng giây từng phút phải nghe anh và cậu tranh cãi.
~~
Hôm nay là ngày thứ 4, cậu từ chỗ bác sĩ đi về phòng bệnh.
Vừa mở cửa, liền nhìn thấy nó đang ngủ, anh ngồi bên cạnh đang nắm tay nó và hôn lên đó.
Cậu sôi máu, bước vào kéo tay anh ra ngoài sân bệnh viện.
Cậu giơ tay lên định đấm anh, nhưng rồi lại hạ xuống. Lấy lại bình tĩnh, cậu nhìn anh rồi nói:
– Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?
Minh Thiên nhìn cậu, lần này là khuôn mặt nghiêm túc, không còn nụ cười như thường ngày.
– Anh chỉ hôn lên tay mà thôi! Anh nghĩ anh không làm gì sai cả!
– Anh chắc phải nhận ra người Du có tình cảm là tôi chứ nhỉ? Sao anh vẫn không bỏ cuộc? Anh dai đến thế à?
– Lãnh, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc khi chưa cố gắng! Anh thà là cố gắng thật nhiều để rồi thất bại, còn hơn là chưa làm gì, đã nhận thất bại về mình.
Anh nhìn cậu. Cậu im lặng không nói gì, anh lại nói tiếp:
– Du có tình cảm với em, anh đương nhiên nhận ra. Nhưng hai đứa vẫn chưa là một mà, anh vẫn có quyền cố gắng theo đuổi em ấy chứ? Người tổn thương dù sao cũng là anh mà, em lo gì chứ?
Nói xong câu này, anh lại cười. Là nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng mọi ngày.
– Hay em sợ bại trận trước anh?
Cậu cũng cười theo anh.
– Đương nhiên là không! Cả đời này, Du chỉ yêu mình tôi thôi!
– Thế sao em phải lo lắng?
Cậu không trả lời, quay lưng đi, lúc này mới lẩm bẩm trong miệng:
– Vì anh là anh trai. Vì là anh nên mới như thế.
Chương trước | Chương sau