Mọi người bước tới gần hơn nữa, tôi mới nhận ra người đàn ông vừa cất tiếng nói chính là Nhật Huy. Hắn trừng mắt nhìn tôi:
bạn đang xem “Ranh Giới ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!_Thằng chó đa sự này ! Mày ...- Chưa nói dứt câu hắn lao luôn về phía tôi.
_Không ! Đừng ..anh !!- Nàng hoảng hốt hét lên.
_Bịch !!! - Tôi đưa tay đỡ và nắm chặt cú đấm đang nhằm thẳng mặt mình. Rồi gạt ra.
_Bình tĩnh ông anh, không có lần thứ hai đâu, có gì cứ nói chuyện thẳng thắn ! - Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
_Tao không rảnh nói chuyện với mày ! - Hắn bực tức quay sang Ngọc :
_Em nói đi, em bảo em về thăm bạn gái học cùng lớp cấp 3 ở Phúc Yên, sao giờ lại đi với thằng này ? Sao hôm trước em nói là em không quen nó ?? Thảo nào lúc anh bảo đưa em đi thì em lại nằng nặc đòi đi một mình ? Em nói gì với anh đây ? - Hắn tuôn ra một tràng.
_Huy từ hôm qua tới nay lo lắng cho em lắm đấy, cả hai bác nữa ? - Bà chị khi nãy lại cất lời, mắt nhìn tôi dò xét.
_Em xin lỗi chị ! - Nàng nhẹ nhàng trả lời.
_Thế tóm lại là em đi đâu ? _Chị ý nghiêm giọng chất vấn.
_Thì đúng là em về Phúc Yên thật ! Tối qua em chẳng điện cho chị bảo ngủ lại nhà bạn sáng nay về rồi mà. - Nàng bối rối phân bua.
_Thế còn cậu này ?? - Chị lại quay sang nhìn tôi.
_Em tên là Hiếu, em cũng ở Phúc Yên, và cũng là bạn cũng lớp với Ngọc ạ - Tôi lễ phép.
_Là bạn trai em ! - Bỗng nàng cầm lấy tay tôi. Tôi sững người lại, tôi đang loay hoay tìm cách diễn giải hợp lý nhất cho nàng đỡ khó xử thì nàng lại nói ra luôn. Ngoảnh nhìn ba người kia đang trợn tròn mắt nhìn chúng tôi mà tôi chẳng biết phải làm sao cả !
_Em ...! - Gã kia mặt tím bầm lắp bắp không nói nổi nên lời.
_Em làm sao vậy Ngọc ? Có biết mình đang nói gì không ? - Giọng chị kia thảng thốt.
_Cậu ấy là bạn trai em từ hồi cấp 3, và bây giờ cũng vậy - Nàng trìu mến nhìn tôi.
_Cô ...cô ...! Cô nghĩ cái gì vậy ? - Nhật Huy đổi giọng, hắn gầm lên như con thú bị thương :
_ Hôm trước thấy cô có biểu hiện không bình thường kể từ khi gặp hắn tôi đã sinh nghi, nhưng không ngờ cô lại có thể phũ phàng và trơ trẽn đến thế !! Tôi thật không tài nào hiểu nổi !? Cộ đã nhận lời yêu tôi mới chưa lâu mà giờ đã trở mặt, cô không biết là đang đùa với ai đâu !!!
_Nhật Huy !! - Nàng nhìn hắn thở dài :
_Em biết là có lỗi với anh, nhưng em không thể dối lòng mình được, ngay từ đầu em đã không hề yêu anh rồi. Em biết anh và già đình đã tạo điều kiện giúp đỡ bố em rất nhiều sau khi vào Nam, hai bác rất quý em, em biết. Em cũng rất quý anh, nhưng chỉ có vậy thôi, em nghĩ chính bản thân anh cũng hiểu điều đó mà !
_Tôi biết, nhưng tôi nghĩ chỉ cần tôi yêu cô là đủ, tại sao mới ra đây chưa đầy một tháng cô lại có thể ...?? Nó ! Cái thằng này ...là ai ..??? - Gã gào lên rồi chỉ thẳng vào mặt tôi.
_Mọi chuyện rồi sau này anh sẽ hiểu! Em ...em yêu người này, yêu anh ấy từ rất lâu rồi, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn vậy, xin anh ! Đừng làm em phải khó xử nữa - Nàng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt tuôn trào trên má.
_Ông anh à ! Em và Ngọc thực ra đã yêu nhau từ năm cấp 3, nhưng biến cố gia đinh Ngọc khiến chúng em phải xa nhau. Sau hơn hai năm đến giờ chúng em mới gặp nhau, mong anh hiểu và thông cảm cho Ngọc. Tình yêu mà không đến từ hai phía, chỉ là sự biết ơn, và vun vén của gia đình thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc - Tôi nhìn hắn dịu giọng.
_Câm mồm ! - Hắn quắc mắt nhìn tôi :
_Cái loại khố rách áo ôm như mày không đáng để tao nói chuyện.
Tôi nghiến chặt răng, nắm tay run lẩy bẩy, không phải vì nàng thì tôi đã tương cho hắn mấy quả vào mõm rồi.
_Nói năng lịch sự đi anh, tôn trọng nhau một tí, em không phải chen ngang câu chuyện của anh, nhưng tình cảm của chúng em đã có với nhau từ trước khi quen anh rồi, anh lớn hơn tụi em nhiều, đã đi làm rồi, ít anh ra anh phải biết lý lẽ hơn chứ - Tôi cố giữ bình tĩnh.
_Em sẽ ăn nói sao với bố mẹ em và cả bố mẹ anh ? - Nhật Huy chẳng thèm đoái hoài gì tới thiện chí nói chuyện của tôi, hắn tiếp tục dồn ép nàng.
_Anh à, cảm ơn anh đã quan tâm em rất nhiều trong thời gian qua, nhưng em mong sự quan tâm ấy hãy như là một người anh trai, mong anh hiểu cho ! Còn về phần bố mẹ tự em có cách giải quyết, cuộc sống tương lai của em không phải là một cuộc trao đổi - Xiết chặt tay tôi hơn, nàng nhẹ nhàng giãi bày, nhưng thái độ dứt khoát.
_Ngọc !!! Em mới đi xa về chắc mệt rồi, thôi vào nhà nghỉ đi, mọi chuyện sẽ nói sau ! Anh Huy vô nhà ăn cơm luôn nhé - Chị Ngọc cố gắng lảng câu chuyện sang hướng khác.
_Thôi khỏi ! Giờ anh đi có chút việc. -Nhật Huy nói, mắt vẫn không rời hai chúng tôi.
_Chuyện này giờ không bàn nữa, nhưng tôi nói để cho cô biết, cô mà không thuộc về tôi thì cũng chẳng thuộc về thằng nào cả ! Hiểu chưa ...-Nói xong hắn xoay người bước lại ô tô.
_Mày ...!!- Tôi rít lên qua kẽ răng, định lao tới hắn nói chuyện phải trái thì nàng níu tay tôi lại, nhìn tôi lắc đầu. Nhật Huy lên xe lùi lại và phóng vụt đi. Không khí nặng nề bỗng bao trùm.
_Về thôi em, kẻo hai bác đợi cơm - Bà chị kéo tay nàng bước đi.
_Ngọc ...!! - Tôi dảo bước theo định nói gì với nàng, nhưng chẳng biết nói sao cả.
_Câu về đi ! Nơi này không dành cho cậu đâu - Chị ấy liếc tôi, rồi lại kéo nàng đi tiếp.
_Anh cứ về đi ! Em không sao ..! Có gì em sẽ nhắn tin sau ! - Nàng quay lại trấn an tôi rồi mất hút vào sau cánh cổng.
Tôi cứ đứng nhìn theo, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Có lẽ giờ mới thực sự bắt đầu ...Tạm tự nhủ với lòng vậy tôi lên xe phóng đi, trời tối hẳn, gió bắt đầu rít mạnh hơn, như dự báo những bão bùng phía trước đang sắp tới ...
****
_Nghĩ gì thế cu ? Không ăn đi - Thằng Hòa vừa nhồm nhoàm nhai, hất hàm nhìn tôi.
_Tao không đói lắm. - Tôi ngồi chống đũa trầm ngâm. Lúc này còn tâm trạng nào mà ăn nữa.
_Từ lúc mày về cứ kiểu gì thế, tưởng được đi chơi với người đẹp thì phải yêu đời hơn chứ ?
_Không có gì đâu ! Chỉ là tao mệt, vậy thôi ! - Tôi uể oải nói.
_Thế tối nay có rủ bạn ý đi chơi Giáng Sinh không ? Thằng Thanh nó lượn từ chập tối với con vợ nó rồi đấy.
_Tao không ! Ở nhà với mày cho mày đỡ buồn ! - Tôi cười.
_Ơ hay ! Lát tao cũng lượn rồi - Nó vênh mặt.
_Đi một mình làm gì, chán chết !
_Ai bảo tao đi một mình hả ???
_Đừng có rủ tao đi, tao ở nhà đắp chăn cho sướng !
_Ai bảo tao rủ mày đi !?- Nó gân cổ lên.
_Anh Hòa ơi, xong chưa ..! - Bống tiếng cái Hồng gọi với sang.
_Đợi anh chút, xong ngay đây !
Tôi sững người ngạc nhiên, rồi gật gù nhìn nó dò xét :
_À thì ra mày ...bố cái loại ...!??
_Thì làm sao ..hả ..làm sao ?? - Nó cười ha hả, và nốt miếng cơm, rồi nhảy lên giường lúi húi thay đồ.
_Từ bao giờ thế, sao tao không biết nhẩy ? - Tôi nhìn nó hỏi.
_Mày thì biết cái quái gì, có người yêu thì cứ im ỉm, nên tao cũng vậy thôi à ! - Nó vớ chìa khóa, quàng vội cái khăn rồi chạy ra cửa, ngoái lại nhìn tôi :
_Không đi đâu thì dọn dẹp rửa bát hộ bạn, tiện thể thanh lý luôn chậu quần áo càng tốt, lát bạn về bạn mua quà cho.
_Tao đếch thèm !
_Thế thì ra mua bộ bài mới đi đợi tao với thằng Thanh về nhá ..hehe ...! - Nói xong nó phi xe ra cổng đón cái Hồng.
Tôi cũng quẳng đôi đũa lên mâm, rồi phi lên giường chùm chăn vớ ngay lấy cái điện thoại, mở ra soi tin nhắn, nhưng rồi lại thất vọng, từ lúc về tới giờ nhắn cho nàng mấy tin mà chẳng thấy hồi âm gì cả, lo quá. Mấy lần định gọi nhưng lại thôi, sốt hết cả ruột, thi thoảng có báo tin đến lại mừng mừng tủi tủi mở ra, nhưng rồi toàn tin tổng đài, hoặc tin chúc mừng của mấy đứa bạn, người mong đợi nhất thì chả thấy đâu. Chả biết có chuyện gì không nữa ?!!
Bỗng có tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến, tôi lại khấp khởi nhìn, nhưng lại chẳng phải nàng, là số nhà mình :
_Con nghe đây mẹ ơi !!
_Làm gì mà mấy hôm nay không điện thế ?
_Con cũng bận quá, dạo này đang phải làm mấy chuyên đề cơ !
_Bận thì cũng phải điện về xem mẹ mày sống chết thế nào chứ !- Giọng mẹ có vẻ bực mình.
_Hì, con xin lỗi mà mẹ !
_Thế cuối tuần này có về không con ?
_Con chưa biết, chắc là có !
_Nếu mà bận quá thì để tết dương về cũng được !
_Vâng ạ.
_Thế thôi nhé !
_Khoan đã mẹ ơi ...con bảo ...!? - Đang định nói thì tút tút đầu dây, mẹ lúc nào cũng vậy, toàn chưa gì đã dập máy rồi. Tôi đang định hỏi mẹ về vấn đề đấy, mà giờ cũng chẳng biết nó còn quan trọng nữa hay không ...!?
Lại có tiếng chuông reo ...lần này chắc là nàng rồi, chẳng cần nhìn tôi bấm máy nghe luôn :
_Em à ! Sao giờ mới gọi !!
_Em ..em cái gì !? Sao mấy hôm nay mày nghỉ thế ? Không đi làm à - Là giọng thằng Tú.
_À ..ờ !! - Tôi nhìn lại số thấy là số máy bàn của nhà hàng, liền chuyển giọng mệt mỏi :
_Tao ốm mấy hôm nay, hôm qua điện xin phép anh Tuyền nghỉ rồi cơ mà !
_Ốm thật không ...mẹ ! Làm mấy thằng chạy bục cả mặt, ốm đếch gì mà khéo chọn ngày thế. - Nó gắt gỏng.
_Thì thời tiết mà ...hụ...hụ ...- Tôi giả vờ húng hắng ho.
_Em Nếp muốn hỏi thăm mày đây này, giữ máy nhé !
_Thôi thôi...tao mệt ...máy tao sắp hết pin rồi ...thế nhé ! - Nói xong tôi tắt luôn. Quẳng máy lên giường bước ra ngoài cửa. Dãy nhà trọ vắng teo, chắc mọi người cũng đổ ra đường hết rồi, chỉ có thằng tôi đây là ngồi tự kỷ một mình thôi. Chẳng biết giờ này nàng đang làm gì nữa ...
Có tiếng chuông reo, tôi ngán ngẩm, chắc lại cái Nếp nó thấy tắt máy nó gọi lại , rõ là bực mình, kệ nó, gọi chán rồi thôi ý mà. Tôi bưng mâm bát đũa ra giếng rửa, trời càng về tối càng lạnh ghê thật đấy, lại còn phải mó nước lạnh nữa, nếu như có nàng ở đây kể ra cũng đỡ biết bao, tôi khẽ cười thầm nhớ lại hôm qua hai đứa cùng rửa bát ở nhà bà. Có xa nhau, có ngại ngùng đi mấy chăng nữa, thì cái gì đến nó cũng sẽ tự đến thôi, lẽ tự nhiên của tình yêu là vậy ! Chỉ cần ở bên nhau thì mọi cử chỉ, hành động theo bản năng của ký ức sẽ tự bộc phát, ấy là chân lý của yêu thương, của nhớ nhung, của hai trái tim dù xa cách bao năm nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Có lẽ nàng cũng đã chiêm nghiệm ra điều đó, nên mới dũng cảm đối mặt với tất cả mọi chuyện, khiến tôi cũng phải ngỡ ngàng.
Tôi bưng mâm bát vào, thấy máy vẫn đang đổ chuông ! Quái lạ, con dở hơi này làm gì mà hôm nay gọi dai như đỉa, nhà hàng đang nhiều việc lắm mà ...hay là. Sực nhớ ra, tôi lật bật chạy vào, bỗng vấp phải bậc thềm hẫng một cái.
_Chooanggggg ... !! - Chồng bát rơi xuống vỡ tan tành. Tôi ngã sóng soài, nhăn nhó, may mà không chống tay vào mảnh vỡ nào, mặc kệ tôi nhao đến vồ ngay lấy máy. Cuộc gọi vừa dứt, xem lại thấy 7 cuộc gọi nhỡ, đúng thật là nàng rồi !!! Tôi bấm gọi lại ngay và luôn :
_Anh đây, anh đây !
_Làm gì mà em gọi mãi không nghe thế ! - Giọng nàng có vẻ dỗi.
_Thì anh cũng nhắn mấy tin có thấy em trả lời đâu, nên anh đi rửa bát ! - Tôi cũng trách lại.
Chương trước | Chương sau