Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi đờ đẫn ngồi đợi, đến mức sắp điên lên.
bạn đang xem “Nụ Hôn Của Quỷ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt!! Đáng ghét!!!
“Chị phục vụ ơi, em muốn thêm ly nữa! Cà phê vị đắng nhất nhé!” Tôi với quầy phục vụ! Tôi muốn - xả strees
Ly cà phê thứ 14, thứ 15,16.....
10 phút, 20 phút, 30 phút .....
Trịnh Mỹ chắc không chơi tôi đấy chứ? Tôi muốn chết thật rồi đây!
10h30, khi tôi cố nuốt ực ly thành công cà phê thứ 22, đi vệ sinh hết 8 lần, người tôi muốn đợi - Kim Thuần Hy, cuối cùng đã xuất hiện.
Tuyệt lắm! Giỏi lắm! Quách Tiễn Ni! Cuối cùng ngươi đã đợi được.
^o^. Year, tuyệt quá! Tôi cảm thấy bắt đầu sung bái chính mình rồi. Ha ha!
Một mình anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước. Cũng thật là có nhã hứng, cái thời điểm gần nửa đêm này mà còn có thể đến nơi này vừa uống cà phê vừa đọc sách một mình. Thật chả hiểu cái đầu quả dưa kia nhét đầy những thứ tạp nham nào nữa.
Tôi vộ vàng uống hết ly cà phê cuối cùng - ly thú 23, rồi chấn tĩnh tinh thần, bắt đầu đi tới chỗ anh ta...
Cuộc gặp gỡ ở quán cà phê lúc gần 11h, chắc là vô cùng lãng mạn nhỉ. hehe!
“Tiễn Ni!!!” Bỗng nhiên, phía trước xông đến một gương mặt với nụ cười thuần khiết rạng rỡ, khiến tôi giật mình một phen.
“O-O, Tú... Tú Triết”
Trời ơi, rốt cuộc cậu ta chiu ra từ cái nơi quỷ quái nào thế, sa không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, mà nhè đúng lúc này xông đến.
“Cậu đoán xem lúc nãy tớ ngồi đâu?^.^” Trời ơi, tôi muốn chết quá, cái tên này lại hỏi một câu ngốc nghếch đúng lúc quan trọng nhất. Tôi làm gì có thời gian trả lời, mắt chỉ nhìn về Kim Thuần Hy.
“Cậu nhìn gì thế? Không được nhìn! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ!” Cậu ta dùng thân hình cao lớn như cột nhà nhảy ra án ngữ trước mặt tôi, dang đôi tay rộng ra, khiến tôi chẳng thể thấy bất cứ thứ gì ngoài cậu ta ra.
“Cậu tránh ra!” Tôi thử luồn sang hướng khác để đến chỗ Kim Thuần Hy, không ngờ cậu ta lại nhanh nhẹn nhảy phát sang chỗ đó, tôi luồn sang nơi khác, cậu ta lại chặn... cứ thế...
Nhân viên phục vụ và khách khứa đều bắt đầu đưa ánh mắt thú vị nhìn chúng tôi chơi trò đại bàng bắt gà con, cho dù tôi không muốn thừa nhận đó là đâị bàng bắt gà con tí nào.
Không biết Kim Thần Hy có để ý không, đừng nhé, đừng để ý!
“Tú Triết, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? ~~:- ” Cuối cùng tôi đã dừng trò chơi vận động không thể thành công này lại, bực bội nhìn cậu ta. bây giờ cậu ta chăng chút đáng yêu.
“Chỉ muốn cậu đoán xem ban nãy tớ ngồi đâu mà?”
“Tớ có phải thần tiên đâu mà biết”
“Nói cho cậu biết, ngồi ngay phía sau của phía sau của phía sau cậu, ngay vị trí sau đó nữa. Từ đầu đến cuối lâu thế mà cậu không phát hiện ra tớ!”
“Từ đầu đến cuối? Cậu theo dõi tớ?”
“Đừng nói khó nghe thế, phải là đi theo mới đúng!”
“Vậy tại sao tới giờ này câu mới xuất hiện?”
“~^.^~ Tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ đúng lúc mà!”
Niềm vui cái khỉ ấy, bực bội thì có! Cái tên này, đúng là không hiểu nổi.
“...”
“Cậu có biết tớ uống bao nhiêu ly cà phê rôi không? ~^O^~”
Trời à, sớm muộn gì tôi cũng bị tên này làm phiền đến chết mất.
“Không biết”
“Tớ thì biết cậu uông bao nhiêu ly đây, cậu có muốn biết tớ đếm sai hay không không?”
“Không muốn.”
“23! 23 ly đúng không?” Cái tên này, hình như chẳng thèm để ý đến câu trả lời của tôi, cứ một mình nói với vẻ thích thú.
Trời ơi, thảm rồi, khi tôi ngước lên nhìn xuyên qua cái tên Tú Triết lải nhải không dứt này, mới phát hiện vị trí mà Kim Thuần Hy ngồi đã trông không!
Trời ơi, tôi muốn chết qua đi, tất cả đều do cái tên Lí Tú triết đáng chết này, có phải kiếp trước tôi nợ cậu ta nhiều tiền qua hay không...
Chương trước | Chương sau