Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Những Mùa Hoa Mãi Nở - Chương 01

↓↓
Hoa Bằng Lăng Màu Tím



Giờ Anh Văn, tôi đang thẫn thờ nhìn ra cửa thì Phát huých huých vai tôi. "Ê, làm gì mà ngẩn ngơ suốt thế hả?"

Tôi cũng không thèm quan tâm chỉ thờ ơ nhìn cậu ấy một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào đống trắc nghiệm tiếng Anh và lơ đãng liếc nhìn ra phía sân thể dục. Nơi Thành đang cố sức chạy hết cự li năm vòng sân ngoài kia. Anh được chúng tôi xem như thần tượng, là niềm ao ước của biết bao nữ sinh trong trường này.

bạn đang xem “Những Mùa Hoa Mãi Nở ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh là con cưng của trường, các cuộc thi đấu thể dục thể thao luôn giành được giải, thành tích học tập tuy không phải là nhất khối nhưng anh là thiên tài toán, tuy không đẹp trai như những cậu hotboy trong trường nhưng anh là người luôn có sức hút đối với lũ con gái chúng tôi.

Từ khi mới bước chân vào cấp ba, tôi đã bị bóng dáng cậu học sinh ấy cuốn lấy tâm trí.

Lần đầu tiên gặp anh, là một ngày mưa nhẹ, mùa mưa của những ngày đầu tiên đến lớp. Tôi đứng dưới tán cây bằng lăng đợi Phát, những hạt mưa mây phất phơ thổi nhẹ vào tóc vào mặt tôi. Tuy mưa nhỏ, nhưng cái lạnh cứ thấm dần vào da thịt, tôi đứng đó nhìn xuyên qua màn mưa và bắt gặp anh đang đi về phía mình. Từ giây phút đó trái tim tôi bị lỗi mất một nhịp. Cậu con trai ngày nào đó đi trong mưa nhìn tôi mỉm cười vẫn luôn hằng in sâu trong tâm trí, chưa bao giờ loại bỏ được.

Tôi biết mình thích anh, một loại thích mà cả tôi cũng không định nghĩa được mình thích anh vì điều gì. Nhưng tôi chỉ biết câm lặng, vì bạn gái chính thức của anh chính là Lệ Mai, lớp trưởng lớp chúng tôi.

Tôi cũng biết tình cảm hai người ấy rất tốt, nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa, lẳng lặng yêu thương anh và chôn vùi tình cảm ấy tận sâu trong lòng.

Lệ Mai xinh đẹp và hiểu chuyện, giỏi giang chứ không ngu ngốc như tôi. Tôi tự thấy mình là cô bé hơi đáng yêu một tí, nhưng không xinh đẹp được như Mai, cũng không học giỏi như cô ấy.

Vậy đó, tôi chẳng có gì thì làm sao mà so sánh được với Lệ Mai?

Mỗi lần kiểm tra đều là Phát - cậu bạn gần nhà, học giỏi nhất lớp cho tôi chép bài mới qua được ải của giáo viên.

Cũng không thể trách tôi được, chỉ là tôi không thích học các môn tự nhiên nên thành ra chẳng bao giờ giỏi nổi. Mỗi lần có công thức, hay các thí nghiệm gì gì đó, tôi đều lặng lẽ rơi lệ. Một chữ bẻ đôi tôi cũng học không vô.

Không biết ngày xưa ai đưa ra câu ba làm thầy con đốt sách thật đúng với tôi. Ba mẹ tôi giỏi toán bao nhiêu, thì tôi càng dốt bấy nhiêu. Trái lại, em trai tôi học rất giỏi, nếu không phải tôi có gương mặt hao hao giống ba và dáng người nhỏ nhắn giống mẹ tôi cũng thực sự nghi ngờ mình có phải được ba mẹ sinh ra hay không.

Tiếng trống trường vang lên, tôi hoàn hồn trở lại. Rồi còn không cam lòng mà lẩm nhẩm thêm một câu: “Con gái không nên học giỏi quá.”

"Cầm cặp đi, tôi đi lấy xe." Phát quẳng cái cặp cho tôi rồi đi trước.

Lúc nào cũng vậy, bởi vì tôi không biết đi xe nên phải về cùng với Phát. Việc này đã sớm thành một thói quen thường nhật với tôi, nhưng những ngày đầu nhập học mọi người còn tưởng hai người chúng tôi yêu nhau nữa cơ đấy.

Báo hại giáo viên chủ nhiệm la chúng tôi một chập như vũ bão vì sợ chúng tôi chỉ lo yêu đương không lo học. Cô ấy là giáo viên Anh Văn, cô nói chuyện có hơi hung hăng một tí nhưng thật ra rất dễ mềm lòng. Cũng nhờ Phát hết lời giải thích, cô mới chấp nhận tin tưởng chúng tôi. Từ đó mọi lời xì xầm bớt lại, nhưng dường như trong lòng mỗi người ai cũng mặc định cho rằng chúng tôi là một đôi.

Tôi không e ngại, cũng không muốn giải thích, tôi thấy mình hơi ích kỷ, nhưng mà nếu người ta hiểu lầm như vậy tôi sẽ được nhìn Thành nhiều hơn. Sẽ không ai nghi ngờ tình cảm thầm kín tôi dành cho anh gần ba năm qua.

Tôi đeo ba lô lên vai, chiếc ba lô hình con sóc rất đáng yêu, đây là món quà hồi thi đậu lớp mười Phát tặng tôi, tuy nhìn nó có hơi trẻ con, nhưng tôi rất thích chiếc cặp màu tím này. Tôi đã để dành nó cho đến năm cuối cấp mới dùng. Có lẽ những thứ đối với bản thân mình quá hoàn hảo người ta sẽ không nỡ sử dụng nó. Nhưng người ta không biết được rằng, thời gian rồi sẽ làm hư hao tất cả. Tình cảm cũng là một trong số những thứ như vậy.

Tôi bê luôn cả chiếc cặp không tính là nhẹ của cậu ấy, chen chúc xuống cầu thang rồi đi thẳng ra cổng trường.

Tôi lại đứng dưới tán cây hoa bằng lăng tím đợi Phát, từng bông hoa mọc thành chùm cứ phất phơ trên đỉnh đầu. Hôm nay tôi mới phát hiện thì ra mùa hoa bằng lăng đã đến rồi. Tôi nâng từng cánh hoa lên, một mùa hè nữa lại gần đến.

Tôi luôn yêu thích màu tím, yêu thích loài hoa này, nó không rực rỡ như hoa phượng, hay sắc sảo như những đóa hoa hồng, nhưng tôi thích nó vì cái màu tím nhợt nhạt.

Tôi từng nghe kể truyền thuyết về những bông hoa này. Thuở xưa cô con gái út của Ngọc Hoàng đã xin vua cha cho mình được làm chúa tể của loài bằng lăng tím này mọc khắp nhân gian. Từ đó nàng đem lòng yêu chàng thư sinh có trồng một gốc hoa bằng lăng trước cửa. Chàng trai ấy cũng hết lòng yêu vẻ đẹp yêu kiều của những bông hoa bằng lăng. Nàng xin cha được xuống trần gian, cùng chàng thư sinh ấy kết nối lương duyên, nhưng Ngọc Hoàng không cho phép.

Từ đó, vì nhớ thương, tương tư nên cánh hoa ngày càng nhạt phai dần, như nàng công chúa ngày ngày mòn mỏi vì yêu.

Đó là một đoạn tình yêu buồn, cũng là nguyên nhân màu tím ấy lại buồn thương đến vậy. Đối với tôi mỗi loài hoa sẽ có một câu chuyện riêng của nó. Tôi có thể cảm nhận được chúng đang thầm thì về tình yêu, về cuộc đời, về hết thảy mọi việc đang diễn ra trong cuộc sống này.

Tôi nâng nhẹ cánh hoa, từng chùm hoa đang rung rinh trên tay tôi. Tôi mỉm cười thật tươi, màu tím luôn thật đẹp. Và cũng chính nơi này, ngày đó tôi gặp anh. Tiếc là khi ấy mùa hoa bằng lăng chưa đến.

Phát lấy xe ra rồi giục tôi lên xe, ngày nào cũng vậy, mọi người đều ngưỡng mộ việc tôi và Phát cùng nhau đi về, nhưng không ai biết được rằng đằng sau cái vẻ ngoài đạo mạo, hay thành tích học tập xuất sắc, cậu ấy là một đứa cực kì trẻ con.

Cậu hay so đo với tôi nhiều thứ lắm, như nam sinh hay nói chuyện với tôi cậu cũng bĩu môi nói rằng ngốc như tôi lũ đó mới chơi cùng, còn người ta vì ganh tị nên không thân thiết với cậu.

Ngay cả nữ sinh chơi thân với tôi cậu ấy cũng không hài lòng, nghĩ người nào cũng không thật lòng đối xử tốt với tôi.

Phát chạy qua khúc cua, rồi đột ngột dừng xe lại.

"Á... Cậu bị điên hả?" Tôi hoảng hồn hét lên với cậu ấy, đầu đập vào lưng cậu ấy đau điếng, suýt nữa thì gãy luôn cái sống mũi không được tính là cao của mình.

Phát cởi chiếc nón kết màu nâu ra nhét lên đầu tôi, tôi chỉ còn biết cười hì hì nịnh nọt cậu ấy. "Hôm qua mình giặt nón chưa khô."

"Xùy, tưởng tôi không biết sáng cậu dậy trễ rồi quên đem theo nón à?"

Tôi chỉ biết le lưỡi, hôm qua thức khuya đọc nốt quyển Conan, sáng ra tôi dậy muộn. Gấp quá nên chẳng kịp nhớ lấy nón.

“Này, trận bóng của trường cậu có tham gia không?” Tôi chọt chọt lưng cậu ấy.

"Chưa suy nghĩ." Phát trả lời cộc lốc.

"Cậu giỏi như vậy mà không chơi. Mình cũng muốn tham gia lắm, nhưng mà không được." Miễn là người trong trường thì sẽ biết tôi yếu thể dục thế nào. Sức khỏe tôi cũng không được tốt. Dễ bị bệnh, một năm học tôi nghỉ không biết bao nhiêu lần. Lớp tôi rất “yêu thương” mà đặt cho tôi cái biệt danh búp bê sứ.

Nhưng mọi người dường như ai cũng ngần ngại tôi, có lẽ họ sợ tổn thương tôi? Lũ con trai lúc nào nói chuyện với tôi cũng e dè, mấy đứa con gái thì hơi xa cách tôi, lúc chúng nó đùa giỡn không bao giờ kéo tôi vào.

Có lẽ tôi bị “kỳ thị” chăng? Tôi đã buồn rầu về điều này suốt năm lớp mười, Phát nói với tôi, có cậu ấy chơi với tôi là được rồi. Thật ra tôi muốn nói với cậu ấy là tôi không yếu ớt như thế. Làm gì có ai suốt ngày ngồi yên chứ, tôi cũng muốn được chạy nhảy lung tung, tuy là có hơi mệt một tí.

Tôi biết cậu ấy lo lắng cho tôi, nhưng dường như ý chí bảo vệ của cậu ấy quá mạnh mẽ rồi. Trong đầu cậu ấy lúc nào đám người xung quanh tôi luôn là người xấu, có thể quăng tôi xuống lầu bất cứ lúc nào. Bởi vậy, cậu ấy luôn xem tôi là một đứa trẻ cần được bảo vệ. Mọi người thấy vậy nên cũng chẳng ai thèm chọc phá gì tôi, mà theo như tôi thấy ai cũng sợ cậu ấy thì phải?

"Cậu tham gia đi... Mình sẽ đi cổ vũ mà." Tôi xuống giọng năn nỉ Phát. Chỉ cần cậu ấy tham gia, tôi có thể quang minh chính đại xem Thành thi đấu rồi.

"Đi mà..." Tôi túm lấy vạt áo Phát ghịch ghịch.

Tôi biết cậu ấy sẽ đồng ý, vì trước giờ tôi chưa bao giờ xài chiêu năn nỉ này thất bại cả.

Cậu ấy đưa tay ra phía sau gạt tay tôi ra khỏi áo mình, rồi đưa ra điều kiện. "Cậu làm bánh bông lan cho tôi, tôi sẽ tham gia."

"Được, được." Tôi gật đầu như bửa củi.

"Cậu viết giấy đi, tôi không tin đâu."

"Tại sao mình chân thật như vậy mà cậu không tin mình chứ?" Lần nào cậu ấy cũng bắt tôi viết giấy cam kết này nọ, dù chuyện có bé tí teo. Tôi có thể xem như cậu ấy hâm mộ chữ viết của tôi hay không nhỉ?

"Tại vì cậu ngốc nghếch và hay quên." Cậu ấy nói một câu làm tôi cứng họng. Tôi nào có như vậy đâu. Nhưng vì Thành, tôi chọn cách thỏa hiệp.

"Xùy... Viết thì viết." Tôi quay mặt đi, nhưng trên môi sớm nở nụ cười lém lỉnh. Tôi sẽ được tận mắt nhìn thấy Thành thi đấu ở khoảng cách thật gần và cổ vũ cho anh ấy thi đấu thật tốt.

Chương sau

↑↑
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Lãng đãng cuối tuần

Lãng đãng cuối tuần

Với hắn, một tuần được bắt đầu từ lúc 7h sáng thứ hai và kết thúc vào lúc 5h

24-06-2016
Trở về

Trở về

Ngược nắng, ngược gió về lại chốn xưa, nơi đó có cánh diều bay trên đồng xanh

23-06-2016
Con vẹt xanh

Con vẹt xanh

Anh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành, tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba

24-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016

Polly po-cket