Insane
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 28
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha - Chương 08

↓↓
Sự Lãng Mạn Và Niềm An Ủi Trở Lại

Tôi không ngờ ngôi biệt thự nhà Kỷ Trung lại ở bên bờ biển, cách nơi cắm trại của lớp chúng tôi không xa. Buổi sáng, tôi đã vô tình vào đó một lần, nhưng không có thời gian để nhìn rõ ngôi biệt thự ấy như thế nào. Bây giờ vào lại, mới để ý nhìn kĩ, đó là căn nhà 2 tầng, có bể bơi ngoài trời. Từ cổng chính đi vào, hai bên hành lang rộng là hàng cột hoa văn đơn giản. Kỷ Trung bế tôi vào phòng khách có ánh đèn sáng rực, 3 mặt đều có cửa sổ có thể nhìn thấy những đốm sáng nhỏ của các thuyền đánh cá ngoài biển. Những đồ trang trí trong phòng khách không nhiều, nhưng đều rất mới, như không có người thường xuyên ở.

Sau khi đặt tôi xuống, Kỷ Trung chạy ra phía sau gọi bác sĩ. Tôi không khỏi kinh ngạc, nhà Kỷ Trung giàu đến vậy sao? Trong biệt thự còn có cả bác sĩ có thể gọi đến bất cứ lúc nào nữa!

Bác sĩ đo huyết áp của tôi rồi nói: “Không có vấn đề gì, bị bất tỉnh là do thiếu máu. Cả ngày cô không ăn gì sao?”. Trừ nửa bát cơm ăn lúc sáng, tôi không ăn gì cả, thảo nào sau khi bị Kỷ Trung đánh trúng một cái, tôi choáng váng, đứng cũng không vững nữa.

bạn đang xem “Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Kỷ Trung đứng bên cạnh la lên: “Cái gì? Y Nghiên,cả ngày cậu không ăn gì sao? Sao lại có người ngốc như cậu vậy?”

Tôi nhìn anh ấy giận dỗi: “Chẳng phải vì cậu đó sao!”

Nửa tiếng sau, tôi bị một đống đồ ăn của nước ngoài vây quanh mình. Bàn ăn của nhà Kỷ Trung không nhỏ, nhưng chật kín thức ăn. Tôi hoa cả mắt vì những đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, ăn cái gì trước nhỉ? Trong cái đĩa màu xanh là thịt băm nhỏ trộn với bào ngư, màu cam trong suốt. Một tô canh lớn nóng bốc hơi bên cạnh. Lại thêm bánh mì kẹp xà lách, món tôi thích ăn nhất, nước bọt trong miệng tôi ứa ra. Chưa hết, một ly sôcôla sữa to đặt trước mặt.

Tôi ăn như chưa bao giờ được ăn, đồ ăn nóng hỏi lần lượt chui vào dạ dày của tôi, làm cho người tôi ấm lên.

Kỷ Trung ngồi im đầu bàn nhìn tôi ăn, vẻ mặt xem ra đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc tôi không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa, ngồi hài lòng tựa lưng vào ghế, anh ấy nắm chặt tay tôi, nói: “Y Nghiên, hứa với mình, sau này dù xảy ra chuyện gì thì cậu phải tự chăm sóc bản thân mình, ăn ngủ đầy đủ, đi học đàng hoàng nhé?”. Trong giọng nói của anh ấy, sự ngang bướng không còn mà thay vào đó là sự thương tiếc và đau buồn.

Tôi cắn chặt môi, mắt bỗng cay xè. Kỷ Trung giẫm chân, cau mày: “Mình ghét nhất thấy nước mắt của cậu!”. Tôi tủi thân nói: “Không phải mình muốn khóc, là cậu làm cho mình khóc mà.”

Anh ấy không dám nhìn nước mắt tôi, bứt rứt đến nỗi mặt đỏ lên: “Sau này bạn không được như vậy nữa.”

Tôi thút thít hỏi: “Không được phép như thế nào?”

“Không được phép không nghe lời mình!”

Tôi giận dỗi: “Tại sao mình phải nghe lời cậu chứ?”

Kỷ Trung nhíu mày, lại hiện nguyên hình: “Cái gì? Cậu dám không nghe lời mình? Vậy là cậu gặp rắc rối rồi đó!”. Tôi không nói nữa, chỉ nhìn Kỷ Trung. Một lúc sau mới lên tiếng: “Mình hiểu rồi.” Anh ấy không hiểu gì, hỏi: “Cậu hiểu gì chứ?”

Tôi quay đầu nhìn đi chỗ khác và nói: “Cậu vẫn không thay đổi tý nào, không biết dịu dàng, không biết chăm sóc. Cậu chỉ cần một cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời mà thôi!”

Kỷ Trung bước đến chặn tôi lại: “Vậy cậu định không nghe lời mình à?”. Tôi hỏi lại: “Thế bạn muốn sau này mình phải nghe lời cậu sao?”. Nét mặt anh ấy không chút hối cải: “Đúng vậy.”

Tôi giận dữ nhìn Kỷ Trung, rồi bỗng nhiên không nhịn được, lại thở dài một tiếng: “Cậu đúng là bạo chúa! Sao mình lại thích cậu chứ?”

Kỷ Trung kéo tôi vào lòng, hôn tôi. Môi anh ấy ấm áp đến thế, tôi như cảm thấy trái tim Kỷ Trung đập mạnh một cách mãnh liệt. Tôi không còn nhớ gì đến những chuyện không vui với Kỷ Trung nữa, bắt đầu hôn lại anh ấy. Trong đầu tôi giờ này chỉ tràn đầy niềm vui.

Kỷ Trung thì thầm bên tai tôi: “Hứa với mình, Y Nghiên, cậu phải hứa với mình sau này dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ tha thứ cho mình nhé?”

Tôi nằm trong lòng anh ấy, gật đầu liên tục: “Mình hứa, mình hứa mà.”. Thật ra, từ lúc Kỷ Trung bế tôi trên bãi biển tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi, tha thứ cho sự ra đi không một lời từ biệt của anh ấy, tha thứ cho việc anh ấy trở về Hàn Quốc mà không muốn gặp mặt tôi. Tôi cũng không tìm hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng mặc kệ! Như lúc này đây, có thể ôm Kỷ Trung thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Kỷ Trung vẫn nói bên tai: “Còn nữa, phải hứa với mình, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân mình, không được ngang bướng như thế.” Ôi, mình có thể nói gì nữa chứ, lòng tôi đang lâng lâng, chỉ biết gật đầu mà thôi.

Bỗng nhiên có tiếng đằng hắng, tôi hốt hoảng dời khỏi người Kỷ Trung, mặt bừng đỏ. Thì ra là ông bác sĩ vừa khám cho tôi. Ông ấy vờ như không thấy hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau, chỉ nói: “Kỷ Trung, đến lúc uống thuốc nghĩ ngơi rồi.”

Kỷ Trung châu mày, gằn giọng: “Biết rồi.”

Khi ông bác sĩ đi rồi tôi bèn ngạc nhiên hỏi anh ấy: “Cậu bị bệnh à?”. Dương như Kỷ Trung không muốn thừa nhận như thế, chỉ trả lời một tiếng “Ừ”.

Tôi đánh vào tay anh ấy rồi cười: “Ha ha. Cậu gạt mình, Kỷ Trung, mình còn không biết cậu giả vờ nữa sao? Người to khoẻ như trâu thế này, sao có thể có bệnh được chứ?”

Mặt Kỷ Trung hơi biến sắc, nhưng tôi không để ý đến, ghé sát mặt anh ấy, lắc lắc đôi tay của Kỷ Trung và nghịch ngợm nói: “Có phải không muốn đi học phải không? Cố ý bịa ra chuyện này chứ gì? Ha ha, mình nắm được thóp của cậu rồi nhé!”

Tuy vậy, Kỷ Trung lại không phản ứng gì, nét mặt vẫn bình thản nói: “Không còn sớm nữa, bạn nhanh đi ngủ đi. Mình đi gọi người dọn phòng cho bạn.”

Lúc đó, tôi không hề phát hiện ra anh ấy có gì đó khác lạ, mà chỉ nghĩ rằng vì lúc nãy chúng tôi ôm nhau bị bác sĩ trong nhà nhìn thấy, nên làm anh không vui. Vì thế, tôi cũng vui vẻ đi theo người ở lên lầu ngủ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Truyện kể về quãng thời gian trung học của iloveviu, một cậu học sinh không bình

23-07-2016 37 chương
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Tên sách: Bánh Mì Thơm Cà Phê ĐắngTác giả: Ngô Thị Giáng UyênNXB: TrẻTình trạng: Hoàn

23-07-2016 7 chương
Tao Ghét Mày

Tao Ghét Mày

Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm

21-07-2016 18 chương
Vẹt và châu chấu

Vẹt và châu chấu

Khoa La là tên một con vẹt, mỏ nó vừa đẹp vừa linh hoạt. Nó có thể mổ châu chấu

24-06-2016
Nhặt được của rơi

Nhặt được của rơi

Đang đi vô mục đích như vậy thì bỗng thấy trên mặt đường: cái gì thế này? Một

30-06-2016
Con bù nhìn

Con bù nhìn

Thường vào những đêm hè. Trời quá nóng nực, khiến tôi chẳng tài nào ngủ được

24-06-2016
Cỏ dại

Cỏ dại

Thôi. Anh không cần nói gì nữa đâu. Em hiểu hết. Anh cũng phải nghĩ gì cả. Em tôn

29-06-2016
Đĩ còn trinh

Đĩ còn trinh

Thì ra là quà bên B tặng lại chính là em thư ký này sao? Hắn chợt trâm ngâm suy nghĩ.

29-06-2016