“Giờ ước giá được quay lại quá khứ, chị sẽ biết sống vững vàng hơn để không tự làm khổ mình khổ con. Sinh con ra mà thấy không đủ sức lo cho nó, đau khổ lắm. Nhưng giờ lẽ nào lại cho người khác. Làm mẹ không nỡ vậy. Mà chị cũng ước anh Thông giống hồi trước, dịu dàng đối xử tốt với chị. Thời gian khiến người ta thay đổi hoặc do người ta giấu diếm bản tính thật quá tài khiến mình nhẹ dạ cả tin. Tóm lại thì mọi thứ đã xảy ra, không thể một hai câu ước mà quay về được. Quá khứ càng tươi đẹp thì càng khiến mình muốn từ bỏ hiện tại.”
bạn đang xem “Nhật Ký Mang Thai Khi 17 ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi bất động. Quá khứ và hiện tại? Đối với Chan Chan, tôi và chị Trân Châu cũng thế. Một người là trước kia, một kẻ là bây giờ. Có thật, nếu quá khứ tươi đẹp thì người ta sẽ không cần hiện tại? Nếu Chan Chan vẫn thích chị Trân Châu thì tôi phải làm gì đây? Tôi sợ. Bất giác tôi sợ cơn mưa lớn này sẽ không tạnh và Chan Chan cũng không quay lại đón mình.
“Thôi, chị phải về. Em ở lại chơi chờ bạn. Mà chân em có thật là không sao chứ?”
“Không sao thật đấy. Chắc ngồi chút rồi sẽ đi lại bình thường.”
Chị Trang cười, đứng dậy rời bàn. Trông bóng dáng nhỏ con núp dưới chiếc ô dù cũ của chị ấy mà lòng tôi buồn quá. Thấy tội ghê. Nhìn lại bản thân mình cũng chẳng thua gì. Nếu cơn mưa này không dứt và tên Chan Chan kia bỏ quên tôi lại đây thì tôi không biết phải về bằng cách nào. Trời nắng chang chang thì ai nghĩ đến việc đem dù hay áo mưa chi... Nhưng may ghê, lát sau trời tạnh mưa dần. Tuy còn lất phất nhưng không sao. Đưa mắt nhìn đồng hồ trong quán, kém mười bảy giờ rồi. Biết ngay, thằng cool boy đó cho tôi leo cây. Nghĩ đến việc gọi điện nhưng chả biết sao lại thôi. Vì chán. Tự về cho xong, không muốn hành ai cả. Mau chóng đứng dậy, tôi rời bàn đi cà nhắc. Cú ngã khi nãy hơi mạnh. Dù thế cũng sẽ cố gắng lết về nhà. Ra khỏi quán, tôi bước chậm chậm trên vỉa hè dọc theo bên phải. Đường trơn trợt cộng thêm cái chân cà khịa nên đi khó khăn. Đang lầm rầm chửi rủa tên Chan Chan thì bất chợt tiếng thắng xe kêu két vang lên bên cạnh. Quay qua, tôi ngạc nhiên khi thấy cái kẻ mà mình ngồi mất ba tiếng đồng hồ chỉ để chờ đợi. Vừa thở, Chan Chan vừa hỏi ngay:
“Đã bảo đằng ấy chờ trong quán trà sữa mà sao không nghe? Làm đằng này đạp sút quần, đuổi theo muốn chết. May là kịp! Trời lại đang mưa, bộ định dầm mưa về à?”
“Bảy giờ rồi thưa cool boy. Sao biết cậu có quay lại đón hay không, lỡ quên mất thì sao. Trời đang dần tạnh mưa, phải tranh thủ về nhà chứ.”
“Thế điện thoại làm gì?”
“Không thích. Tự dưng tốn tiền gọi cho cái kẻ không nhớ đến mình làm chi.”
“Đằng ấy nói gì thế? Ai không nhớ đằng ấy? Nhà chị Trân Châu xa tuốt luốt, chạy đi chạy về cộng thêm mớ kẹt xe nên mất nhiều thời gian. Đằng này cũng phóng như bay chứ bộ.”
“Nếu mất công như vậy thì cậu về nhà luôn đi. Rõ dở hơi! Tự nhiên bắt người ta phải chờ trong quán để quay lại chở về nhà. Cậu rảnh nhỉ?”
Thấy Chan Chan nhìn chằm chằm, tôi hỏi: “Gì nữa? Kiếm chuyện hả? Đây mệt lắm rồi nha.”
“Chân đằng ấy bị gì mà cà nhắc cà nhắc thế?”
“Té ngã, trặc giò.”
“Trời mưa còn chân bị trặc thế mà đằng ấy thà đi bộ về chứ không chịu ngồi chờ. Lên xe đi, bước nhiều hồi đau hơn cho coi.”
“Chả thèm, đây tự về được. Không muốn mắc nợ người khác.”
“Què giò còn tự ái. Mau lên xe, đằng này chở về nhà kẻo trời mưa lớn.”
Bỏ mặc, tôi tiếp tục bước đi. Nhưng được đoạn thì tôi nghe Chan Chan cất giọng, nghe rõ to:
“Có biết vì sao đằng này nhất định bảo đằng ấy chờ không? Vì đằng này muốn về chung với đằng ấy, muốn nói chuyện và muốn được đằng ấy ôm từ phía sau đó.”
Ngừng bước. Tôi thoáng bất động. Chan Chan vừa nói gì vậy... Cậu ta một hai bắt tôi chờ trong quán là vì những lý do đó ư? Thế nghĩa là, cậu ta không hề quên tôi. Lẽ nào, Chan Chan muốn được chở tôi về đến vậy sao? Tự dưng tôi thấy lòng mình thật kỳ lạ. Vui.
“Đúng thật ngốc ơi là ngốc.”
Tôi xoay qua vì tiếng Chan Chan ngay kế bên. Bất ngờ, một chiếc áo khoác choàng lên người tôi. Là của Chan Chan. Tôi tròn xoe mắt. Cậu ta nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, bảo:
“Lên đi nào vợ, chồng chở về. Chồng thích vợ ngồi phía sau nói cười và ôm chồng ấy.”
Tôi nhìn Chan Chan kinh ngạc. Tên này hâm hấp rồi hay sao mà xưng hô kỳ cục vậy trời? Nhưng rồi tôi cũng leo lên xe. Chan Chan liền cầm lấy hai tay tôi vòng qua hông cậu ta.
“Chồng sẽ chạy đua với trời mưa, vợ ôm cho chặt kẻo ngã là vô bệnh viện cấp cứu.”
Tôi đánh nhẹ vào bụng Chan Chan. Cậu ta cười hắc hắc rồi phóng xe chạy như bay. Ngồi lặng thinh ở yên sau, tôi mỉm cười vì lại được thấy tấm lưng rộng lớn đó trên đường về nhà. Giờ thì tôi cám ơn vì trời đã mưa để mình về trễ và Chan Chan kịp đuổi theo. Khẽ khàng, tôi áp mặt vào lưng Chan Chan, nhắm mắt lại cảm nhận những giọt mưa rơi xuống ướt làn da, để lắng nghe tim mình vẫn đập và thấy bình yên. Dù trời đêm mưa rơi và gió thổi lạnh đấy nhưng chỉ cần có áo khoác của tên cool boy ấy là tôi đủ ấm rồi. Hehe~
Chương trước | Chương sau