Trong căn phòng kín đáo. Một mùi không khí nặng nhọc, bí mật mà chưa từng ai có thể biết đến.
Hoàng Chấn Phong, người bố ác độc cũng rất tàn nhẫn nhưng hết mực quan tâm tới con cái, nhưng chẳng ai để ý đến tấm lòng người bố. Cũng là do ông đã nhận ra sai lầm quá muộn.
- Cháu không định từ bỏ sao?
Người bên cạnh cúi gằm mặt xuống buồn bã, không ai khác chính là My.
bạn đang xem “Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Cháu không có lý do gì để từ bỏ anh ấy.
Hoàng Chấn Phong cười nhạt. - Trước đây ta đã cho cháu một cơ hội vào làm dâu nhà ta. Nhưng chính cháu từ bỏ nó, và đó cũng là cơ hội cuối cùng cho cháu. Ta đã phá vỡ quy tắc của mình để cho cháu cơ hội, chả nhẽ cháu không biết tại sao ta không muốn cháu ở bên Nhật Anh.
My ngẩng mặt lên thẳng thắn. - Cháu không tham những đồng tiền của General.
- Ta biết. Cháu không tham, bởi vì với danh tiếng của cháu, cháu có thể tự kiếm ra nhiều hơn thế. Nhưng cái lý do chính ở đây là do mẹ cháu. Và ta phải nói thật cháu được sinh ra là một sai lầm. Cháu nghĩ bố mẹ cháu thật sự có tình cảm với nhau sao?"
My bám chặt vào ghế, cố gắng kìm nén cảm xúc.
- Tại sao cháu lại là một sai lầm?
Hoàng Chấn Phong bật cười. - Cháu là đứa thông minh nhưng sao trong tình huống này lại chậm hiểu vậy? Mẹ cháu Trịnh Vân Khuê và ta đều có tình cảm với nhau. Nhưng trước đó mẹ cháu chỉ tư tưởng đến Trần Nguyên Hùng nhưng ông ta đâu có đếm xỉa gì đến bà ấy, ông ta chỉ quan tâm đến mẹ của Elly. Nhưng sau đó, khi không còn hy vọng, Vân Khuê mới tìm đến ta, như một người tâm tình thật sự. Tình cảm cứ lớn dần lên, và đó chính là lý do mẹ đẻ của Nhật Anh tự sát.
- Lúc Vân Khuê yêu ta, đã định ly hôn với Trần Nguyên Hùng để tiếp tục với ta. Nhưng không may, bà ấy lại có thai, và đứa bé đó chính là cháu. Vân Khuê đã định bỏ đứa bé này, nhưng ta lại không nỡ nên đã khuyên răn giữ lại. Đó lại là sai lầm của ta, khi đứa bé sinh ra Vân Khuê hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Vân Khuê lúc đó chỉ yêu thương hết mực đứa bé không quan tâm cái gì khác. Nhưng Trần Nguyên Hùng ông ta không hề bế đứa con gái này, coi đó là thứ rác rưởi.....!
My gào lên.
- ÔNG IM ĐI. TÔI KHÔNG TIN.!
- ba mẹ đều yêu thương tôi. Không phải vậy. Ông đừng nhiều lời.
Hoàng Chấn Phong đáp, đầy kiêu ngạo.
- Tính cách cháu rất giống mẹ. Ta rất thích có đứa con dâu như cháu. Nhưng nghĩ mà xem, nếu Nhật Anh hiểu được hết chuyện này thì nó sẽ hận mẹ cháu như thế nào. Đúng là trước kia nó đã trả thù, nhưng đấy là nó chưa biết hết mà thôi.
- Nếu không có cháu. Elly đã sống sung sướng chứ không phải ở bệnh viện kia. Mẹ cháu, ba cháu đã không phải chết. Và mẹ Nhật Anh đã không phải tự tử, bà ta đã được một nửa tài sản và con trai bà ta đã lên thừa kế mà không gặp trở ngại.
My cười chua chát, quệt nước mắt trên mặt, lườm Hoàng Chấn Phong sắc sảo.
- Ý ông là muốn tôi chết đi sao?
Ông lắc đầu. - Cháu chết đi thì có giải quyết được gì. Cháu chỉ cần từ bỏ Nhật Anh thôi. Vậy nên cháu quyết định đi.
- Cơ mà thật sự cảm ơn cháu về việc 3 năm trước ta bắt cháu đi Úc, không nói nửa lời với Nhật Anh. Và cháu cũng thật cao thượng, trước khi đi còn chấp nhận việc gỡ bỏ án tù chung thân cho Hàn Kim Trạch.
My đáp, giọng lạnh băng.
- Đó là vì ông ta không phạm phải lỗi quá lớn. Một mạng của ba tôi rất đáng quý. Nhưng tôi không đành lòng nhìn gia đình đó suy sụp, không muốn nhìn cháu ông ta ra đời mà không gặp mặt ông ta lần nào, có suy nghĩ xấu về ông nội mình.
- Và ông nghĩ rời xa tôi con trai ông sẽ hạnh phúc ư? Thứ gì cũng mua được bằng tiền nhưng tình cảm thì không.
Hoàng Chấn Phong biến sắc.
- Mặt cũng dày gớm. Bản thân như một kẻ giết người gián tiếp, cướp đi hạnh phúc vốn có của người khác mà vẫn không cảm thấy có lỗi à?
Cô đứng phắt dậy, ném ánh mặt lạnh băng nhìn Hàn Kim Trạch, trong lòng không chút sợ hãi.
- Ông không cần công kích tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng bản thân ông thì tốt đẹp hơn ai, người bố mất nhân tính. Ông phải nghĩ xem tại sao con cái ông không ai yêu quý ông chứ.
----------
Biệt thự Bảo Duy
Hôm nay ở đây diễn ra buổi party lỗng lậy, ai nhìn cũng biết là buổi sinh nhật. Và đặc biệt hơn nữa là do thiếu gia Bảo Duy chuẩn bị cho vị hôn phu của mình. Nhưng lại vắng người.
- Sao em không mời nhiều người? Đối tác làm ăn chẳng hạn.
Hạ Vy đáp. - Họ không cần thiết. Những người đó chỉ là dụng cụ kiếm tiền chứ không phải người bạn em.
Câu nói sét đánh,quả quyết khiến Bảo Duy đứng người.
Từ phía cửa, Nhật Anh và My bước vào, cả hai đều rạng rỡ như ăn mất nhân vật chính.
- Chúc mừng sinh nhật em. Hạ Vy.
Rồi cô đưa ra một hộp quà lớn.
- Chị không biết tặng gì. Chị đành mặt dày tặng em bộ trang phục chị thiết kế.
Hạ Vy ngạc nhiên. - Đây là bộ trang phục mới bày bán tại nước Mĩ, trong nước không có. Em rất thích, cảm ơn chị.
Còn Nhật Anh thì tặng cho Hạ Vy một túi sách hàng hiệu chưa nhập khẩu về nước.
- Anh là con trai nên chọn quà kém. Quà này cũng là do My chọn cho em đó.
Hạ Vy bật cười. - Hai người thật quá xa xỉ rồi. Mua đồ cho em hàng hiệu được rồi chứ không cần quý giá đến mức này đâu.
- Đồ này là chị phải nhờ một người bạn ở Mỹ mua. Chị định mang về dùng nhưng biết em thích cái này nên chị nhường em luôn đó.
Hạ Vy sung sướng.
- Chị đúng là tốt nhất. Còn hơn một người nào đó không tặng em cái gì.
Bỗng dưng, từ bên ngoài, Hải Minh đang đẩy xe lăn đi vào. Ngồi trên đó là Elly, cô đã rạng rỡ hơn sau một tháng điều trị. Và nhìn cô còn hiền lành hơn xưa nữa, có lẽ đây chính là con người thật của cô.
- Chúc mừng sinh nhật Hạ Vy. Đây là nhẫn đôi thương hiệu của Michel. Nó tượng trưng cho sự vĩnh cửu và tình yêu lâu bền. Chị đã rất khó để liên hệ với cô ấy đó. Và trong đó còn quà của Hải Minh nữa, em sẽ rất bất ngờ đấy.
Hạ Vy suýt xoa, có chút không vui.
- Chắc là đắt lắm. Chị vừa mới ra viện đã mất số tiền lớn để mua quà cho em, sau này chị phải thế nào.
Elly mỉm cười. - Không sao đâu. Số tiền này là tài sản của ba chị, từ trước đến giờ chị chưa đụng đến. Bây giờ mới lấy ra để dùng. Nhưng số tài sản này là của ba chị cho My, chị sẽ chuyển lại cho em sau nhé, My
Elly nói vậy khiến có nhớ đến những lời Hoàng Chấn Phong nói, đáng nhẽ ra những tài sản đó không phải của cô. Nó đã sớm là của Elly, và mãi mãi là như vậy, cô có quyền gì mà lấy lại chứ.
- Em có tiền mà. Chị cứ giữ lấy, những thứ đó vốn dĩ là của chị. Em không có tư cách lấy.
Hạ Vy nói. - Hôm nay sinh nhật em mọi người đừng bàn chuyện gia đình nữa.
Số người đã đến đông đủ. Ai ai cũng nhanh chóng nhập tiệc. My quanh quẩn tại một chỗ, còn Nhật Anh thì đi nói chuyện với Bảo Duy.
Một bé gái xinh xắn tầm 3 tuổi lững thững chạy đến bên cạnh My. Cô bé ngước lên nhìn My ánh mắt trong sáng.
My mỉm cười, cô đoán ngay được đó là con gái của Huy Nam.
- Chào con. Con tên là gì? ( Lưu ý: Cuộc đối thoại này là tiếng nhật nhé)
Cô bé đáp, giọng nói trong veo.
- Con tên là Suki. Tên tiếng trung là Hàn Tử Di ạ.
My ngồi xổm véo má cô bé.
- Đáng yêu quá. Nhưng con có biết cô là ai không?
Suki nhìn My đáp. - Là bạn của bố và mẹ ạ.
- Thế con có sống hạnh phúc không? Bố mẹ có yêu thương con không?
Cô bé trả lời. - Có ạ. Bố mẹ yêu Suki, ông bà nội cũng yêu suki, và bà ngoại cũng yêu suki.
My mỉm cười, nụ cười có phần chua xót. Cô thầm nghĩ :" Thật may là con không phải sống trong tình yêu thương giả tạo như cô."
- Con thật sung sướng.
Suki bỗng dưng nhăn nhó. - Nhưng Suki có ông bà nội, có cả bà ngoại nữa nhưng không thấy ông ngoại đâu. Bố mẹ thì bảo ông ngoại đã bị nhốt ở một nơi không thể ra được nữa.
San San và Yến Nhi vội vã chạy đến. Yến Nhi thì kéo con ra.
- Suki nói linh tinh gì thế? Mẹ đã bảo là không được nói chuyện đó cơ mà.
My đáp. - Đừng trách con bé. Nó còn là trẻ con mà.
Nói rồi cô kéo San San đi ra một chỗ nào đó như có việc quan trọng.
- Sao mấy năm nay em trốn tránh chị. Em đã chứng minh là em không có lỗi rồi, sao còn làm thế?
San San rầu rĩ đáp. - Làm sao mà không cảm thấy áy náy được cơ chứ?
- Thôi bỏ đi. Chị muốn nói với em chuyện này, có lẽ em và Huy Nam nên biết rồi. Và hãy đi gặp ba em đi, 3 năm không có ai đi thăm chắc hẳn cô đơn lắm.
San San tò mò. - Chuyện gì?
- 3 năm trước. Trước khi chị đi Úc, chị đã nhờ luật sư xin giảm án cho ba em. Xuống còn 10 năm tù. Và chuyện đó không ai biết được ngoài chị.
San San ngạc nhiên. - Sao chị lại làm thế? Chị không phải rất hận ba em sao?
My đáp. - Hận thì làm được gì chứ? Ba em không phải có lỗi hoàn toàn. Mà một nửa ở ba chị, nếu ông ấy không gây ra chuyện thì đã không phải chết. Và chị cũng không muốn em và Huy Nam buồn cũng không muốn Suki không có ông ngoại ở bên.
San San có phần hơi xúc động, rồi ôm chầm lấy cô sung sướng.
- Em cảm ơn chị. Cuối cùng chị vẫn là người tốt nhất.
My nhắc nhở. - Nhưng 7 năm sau, khi ra tù em phải đưa ông ấy vào con đường đúng đắn nhé.
Ở một chỗ khác.
Bảo Duy đang nói chuyện với Nhật Anh một cách nghiêm túc
- Anh có chắc chắn rằng mình đã làm cho My hạnh phúc chưa?
Nhật Anh cười nhạt. - Đương nhiên rồi. Tôi không hề làm gì có lỗi với cô ấy.
- Vậy mà hôm nọ tôi gặp cô ấy khóc một mình trên phố. Tôi đã bám theo cô ấy mấy tiếng đồng hồ, cô ấy còn đến bar uống rượu một mình. Lúc đó anh ở đâu?
Nhật Anh bàng hoàng. - Sao cậu biết những thứ đó? Sao cậu quan tâm tới bạn gái tôi.
Bảo Duy hất tay anh ra.
- Tôi đang kìm chế vì anh là anh trai tôi. Nhưng tôi không nói sẽ không quan tâm cô ấy nữa, tôi chỉ lặng lẽ theo dõi cô ấy. Bất kì lúc nào cô ấy phải đau khổ vì anh tôi sẽ không tha cho anh.
Chương trước | Chương sau