- Đến tìm em. Hết giờ làm việc rồi ra ngoài chơi. Không phải chiều em được nghỉ sao?
bạn đang xem “Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-----------------
Biệt thự Huy Nam
- Anh làm vậy với ba mình không cảm thấy trong lòng rối bời sao?
Huy Nam xoa xoa đầu Yến Nhi đang tựa vào bả vai mình khẽ nói.
- Càng che giấu thì ông ấy càng lấn sâu thôi. Nhưng em đừng hỏi đến chuyện đó nữa, biết chưa?
Yến Nhi gật đầu mỉm cười, rồi ôm lấy hông của Huy Nam.
- Nhưng em cảm thấy cơ thể mình lạ lạ làm sao ý? Trễ 1 tuần rồi!
Huy Nam ngạc nhiên nhìn thẳng vào cô. - Không phải là có rồi chứ?
Cô lắc đầu không chắc chắn.
.
Lát sau
Yến Nhi buồn bã bước từ phòng vệ sinh ra. Cô dơ ra trước mặt anh 2 vạch đỏ.
- Giờ phải làm sao? Tất cả là tại anh đó.
Huy Nam dơ hai tay ra vẻ bất lực rồi đứng lên khoác vai cô.
- Không sao! Chúng ta đều đã trưởng thành sẽ có cách giải quyết riêng mà.
------------
8:00 PM
Nhà Yên Chi.
Cô gái dường như đang chuẩn bị bữa tối muộn thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Tới đây.
Cô nói to rồi bước ra mở cửa. Bên ngoài, Nhật Anh chẳng nói chẳng rằng tiến vào bên trong, rồi thả người xuống ghế sofa thoải mái.
- Anh đừng tự tiện như vậy chứ
Nhật Anh đáp. - Tôi chưa ăn gì cô cho tôi ăn chung đi.
Yên Chi khẽ chửi thầm " Vẫn là cái bộ dạng đấy. Bao năm rồi anh chả thay đổi tý nào"
Cô lặng lẽ tiến vào bếp, chuẩn bị thêm một phần ăn nữa. Còn anh thì dạo quanh một vòng căn nhà rồi thầm nghĩ " Cách sống thật đơn giản". Đột nhiên một bức tranh được treo trong tủ kính thu hút anh, trong tranh là một chàng trai tầm 18 - 19 tuổi nhàn nhãn dựa vào gốc cây ngủ một giấc thật sâu. Người vẽ bức tranh này có lẽ rất tài giỏi nên mới khắc họa cho người xem hiểu rõ được.
- Thật giống bức tranh Hạ Vy vẽ mình. Không thể nào
Anh vẫn đang phủ nhận, rồi sau đó mở cửa kính ra lôi từ trong ra bức tranh đó. Anh rỡ bỏ khung tranh rồi nhìn ra phía sau. " Hoàng Nhật Anh 20-8 " Đằng sau bức tranh dòng chữ nắn nót ghi rõ tên anh và cả ngày sinh.
Như đã biết được điều gì đó, anh hung hăng cầm tranh tiến về phía Yên Chi.
- Bức tranh này là ai vẽ?
Yên Chi hơi lúng túng nhưng cuối cùng vẫn trả lời. - Là tôi
Anh bất ngờ vứt tranh xuống đất rồi bám chặt vào bờ vai cô.
- Hạ Vy. Là em.
Cô không nói gì im bặt, đó là sự thật không thể thay đổi.
Nhật Anh vội vã ôm chầm lấy cô. - Hạ Vy em biết anh đã tìm em vất vả thế nào không? Tại sao em bỏ đi mà không để lại bất cứ thứ gì.
Cô cười nhạt.
- Anh nói vậy thì có ích gì chứ? Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã không nhận ra em. Còn Bảo Duy, anh ấy nhìn qua là biết đó là em liền.
Nhật Anh buông cô ra nhìn thẳng vào mặt, từng đường nét đến giờ anh mới chú ý.
- quả nhiên rất giống. Xin lỗi vì em ở ngay gần anh như vậy mà anh không nhận ra. Nhưng thôi em trở về là tốt rồi đừng rời xa anh nữa được không?
Cô cảm nhận được tấm chân tình đó qua cách biểu hiện của anh, nhưng cô không biết và cực kì đắn đo khi không biết trong lòng anh giờ có ai? Cô chỉ biết vòng tay qua ôm anh thôi, cảm nhận từng chút ít.
Phía ngoài cửa, My đưa ánh mắt đẫm buồn nhìn hai người trước mặt. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra và tại sao lại như vậy? Họ đã từng yêu nhau? Cô là kẻ đến sau? Hàng trăm câu hỏi cứ hiện trong đầu cô rời rối bời.
Cô khẽ đóng cánh cửa lại, thì lại bắt gặp Duy đang tiến về phía nhà Yên Chi.
- Tại sao anh đến đây? Không lẽ anh cũng quen......!
Duy không nói gì chỉ mở cửa nhà ra nhưng anh cũng thấy cảnh đó như cô đã thấy. Anh chỉ nhìn bộ dạng của cô bây giờ mà đau lòng thay, anh dang tay ra khoác lấy bờ vai mỏng manh của My.
- Đi thôi. Anh sẽ từ từ kể cho em.
Giữa đường phố, cô im bặt nghe từng lời Duy kể. Cô đã có nén khóc khi biết sự thật đó.
- Ý anh là họ đã yêu nhau từ lâu sao?
Duy gật đầu. - Đúng vậy. Anh nghĩ họ sẽ sớm trở về bên nhau thôi, em nên chuẩn bị tâm lý.
Cô hụt hẫng tiến về chiếc ghế ở trạm xe bus. Cô che giấu vẻ yếu đuối.
- Em không sao. Chỉ cần Yên Chi.....À không, ý em là Hạ Vy đem lại hạnh phúc cho anh ấy thì em có thể từ bỏ.
Anh tiến đến cầm lấy bàn tay kia. - Đừng như vậy! Anh sẽ thay Nhật Anh yêu em có được không? Em sẽ không bị tổn thương đâu!
My im lặng cô không trả lời, Duy kéo cô sát vào người mình để cô tựa vào vai anh.
- Được rồi. Cô gái em đừng chịu đựng nữa, hãy khóc đi. Khóc rồi em sẽ thấy thoải mái hơn đó.
Từng giọt nước mắt mặn đáng lại tuôn chảy, cô khóc, khóc không lên tiếng. Cô không dám khóc to vì sợ mình sẽ trở thành người yếu đuổi.
Cô đã khóc rất lâu, đến nỗi ngủ thiếp đi trên bờ vai anh.
Duy nhìn và khuôn mặt mệt mỏi đó mà anh phải suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên anh thấy người con gái đã từng là của mình khóc vì một người khác. Nhưng nghĩ đến Nhật Anh, có lẽ anh ấy đã phải chịu đựng nhiều hơn anh, mọi thứ có lẽ sẽ trở về đúng quy luật. Hận thù bao lâu nay giữa hai người giờ cũng nên xóa bỏ, cũng chỉ vì một người con gái mà gây khó dễ cho nhau bao lâu nay thật đáng buồn
Chương trước | Chương sau