Anh nhíu mày.
bạn đang xem “Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Xem em kìa toàn đi quan tâm chuyện của người khác. Là do Jessi đã đưa Nhật Anh vào đấy.
Cô thở dài. - Đúng là oan gia. Đã từng yêu nhau vậy mà thành ra như thế này.
--------
Huyền My. Trở về từ đồn cảnh sát cô không về nhà mà đi đến thế giới đêm. Cô rút điện thoại ra gọi cho mẹ.
- Mẹ hôm nay không cần chờ con. Đêm nay con không về.
Câu nói ngắn gọn kết thúc cuộc gọi giữa hai mẹ con. Đột nhiên cô cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, quay cuồng và choáng váng. Cô vừa mới khỏi ốm có lẽ lại tái phát do làm việc mệt mỏi. Ngay sau đó một cuộc gọi đến cho cô. Số lạ.
- Ai vậy?
Đầu dây bên kia trả lời. - Là chị đây! Elly.
Vừa nghe thấy tên Elly, cô cảm thấy chán ngắt và muốn tắt điện thoại ngay lập tức. Elly đã đề phòng trường hợp này xảy ra nên vội vã nói.
- Xin em đừng tắt máy. Em phải nghe chị nói cái này. Em đưa ra chứng cứ để bắt Nhật Anh là hoàn toàn sai lầm. Anh ta không hề liên quan.
My cười nhạt. Không có một chút căn cứ nào để cô có thể tin một người không có nhân tính như Elly.
- Sao tôi phải tin chị? Chị có gì tốt đẹp để tôi tin chứ?
Elly cố gắng giải thích.
- Chị biết là chị không đáng để em tin. Nhưng việc này đi xa quá rồi. Em nên từ bỏ ý định bỏ tù Nhật Anh đi. Không thì sẽ gặp rắc rối đấy.
My mất kiên nhẫn nhanh chóng kết thúc.
- Thôi tôi không rảnh để nghe chị nói.
Cô lạnh lùng tắt máy.
Gió lạnh tạt vào người khiến cô lạnh run. Thường thì mỗi lúc như này sẽ có Nhật Anh từ đằng sau khoác áo cho cô. Bỗng dưng cô quay lại phía sau, trống trơn. Rồi cười chua chát. "Mày hãy thôi cái kiểu suy nghĩ này đi. Phải từ bỏ" Bước đến phía nhà cô. Có ai đó đang đứng chờ cô. Dáng người thân thuộc lắm. Rất giống với Nhật Anh, nhưng lại không lạnh lùng như vậy. Ngược lại người đó ấm áp và yên bình.
Cô bước đến cúi người xuống rồi ngẩng lên để nhìn rõ mặt người đang đứng.
- Bảo Duy à? Anh đến tìm em muộn như vậy làm gì?
Anh bật cười. - Anh không tìm em.
Cô bối rối quay đi. Quá bẽ mặt. - Em nhầm.
Duy nói tiếp. - Anh đến tìm con người trước kia của em. Tất cả đâu rồi. Đâu phải lạnh lùng, ác độc như vậy.
Cô không nói gì, cũng không dám phủ nhận điều gì. Cô cũng thấy rõ bản thân mình đã thay đổi quá nhiều. Vì điều gì? Tại sao cô lại như vậy? Hận thù đã biến cô thành con người khác.
Duy nhìn thẳng vào mặt cô thấy điều gì đó lạ lẫm. Mặt cô xanh xao, tái nhợt nhạt.
- Em làm sao vậy? Bệnh hả?
Cô cảm thấy cơ thể mình không ổn lúc từ đồn cảnh sát trở về rồi. Nhưng vẫn ráng chịu, cô không cho phép mình gục ngã như trước kia.
- Đâu có. Em ổn mà
Nhưng cơn choáng váng lại ấp đến, nó khiến cô đứng không vững. Ngã nhào vào người anh. Duy thấy người cô nóng ran. Liền trách.
- Ốm thế này mà.
Anh đẩy cánh cửa nhà cô.Bước vào, rồi đặt cô nhẹ nhàng lên giường. Kéo chăn lên đắp cẩn thận. Sau đó, anh lấy một chậu nước vào khăn mặt, lau qua mồ hôi cho cô . Xong xuôi anh đắp khăn lạnh lên trán để hạ sốt.
"Tạch" cửa phòng cô được đẩy ra. Yên Chi bước vào, cô đưa ánh mắt đề phòng nhìn Duy.
- Anh là ai?
Duy không quay lại nhìn Yên Chi mà vẫn cặm cụi thay khăn cho My.
- Tôi là bạn cô ấy. Quan hệ chúng tôi tốt hơn cô tưởng đấy.
Thay xong, anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác của mình.
- Cô hãy chăm sóc cho Huyền My nhé.
Anh nhìn Yên Chi 1 giây, rồi lạnh lùng đi qua. Nhưng tự nhiên đi được vài ba bước thì dừng lại. Anh nhớ ra điều gì đó, rồi lùi lại để nhìn kĩ khuôn mặt của Yên Chi. Cô có nét rất giống ai đó mà anh quen.
- Hạ Vy.
Yên Chi ngưng những hành động của mình hiện tại. Cô giật mình sau khi nghe tên "Hạ Vy". Không lẽ cô đã quen anh ta trong quá khứ.
- Anh là ai? Sao biết cái tên đó?
Duy bước đến, chỉ tay vào mình.
- Hạ Vy. Em nhìn kĩ anh đi. Em không nhớ anh sao? Yên Chi nhìn thẳng mặt, cô nhìn kĩ từng chi tiết. Điều đó khiến cô nhớ ra tất cả.
- Hoàng Bảo Duy. Là anh. - Vừa nói cô vừa vui mừng ôm chầm lấy Duy.
Anh nhanh chóng đẩy Yên Chi ra giữ khoảng cách. - Thôi nào. Đừng động vào hoa đã có chủ chứ.
Cô bĩu môi, không bằng lòng.
- Vẫn tự kiêu như xưa.
Anh đưa tay ra trước miệng bảo cô giữ trật tự. - Thôi chúng ta ra ngoài nói chuyện. Để chị em ngủ.
.
Duy đưa cho Yên Chi lon cafe rồi ngồi xuống cạnh cô.
- Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà chúng ta vẫn gặp lại. Lúc em chuyển đi không để lại địa chỉ khiến bọn anh như lục cả nước Mỹ lên mà không thấy.
Cô cười mỉm.
- Khi ấy bất đắc dĩ em mới phải đi. Nhà em lúc đó nợ rất nhiều tiền. Bố em phải đưa em đến nhà bà nội để sống tạm. Nhưng ông ấy lại tử tự vì không trả được nợ. Tất cả các khoản đều chuyển sang em. bà em thì cũng đã cao tuổi, khi họ mất em đã về Việt Nam. May mắn lúc đó em đã gặp chị My, chị ấy giúp đỡ em rất nhiều. Chị ấy trả nợ cho em, còn cho em làm phó bang JK.
Duy ngạc nhiên.
- Gặp My sao? Em gặp cô ấy được khoảng bao lâu rồi.
Chương trước | Chương sau