Mình bừng tỉnh sau cơn đau đầu quằn quại, cô cảm giác toàn thân mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực. Đã một tuần rồi cô trở về sống với mẹ, khoảng thời gian này không phải dễ dàng đối với cô, suy nghĩ chất đống làm cô phát ốm
Ngoài kia, mẹ cô bước vào vào bát cháo trên tay. Nét mặt nửa mừng nửa lo, trách mắng.
- May hôm qua cô giúp việc thấy con ngất ở cửa rồi mới đưa con vào. Không thì con chết rét ngoài kia rồi.
My yếu ớt trả lời. - con không sao mà mẹ.
bạn đang xem “Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mẹ cô ngồi xuống cnahj giường, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Lại còn nói không sao à? Thôi ăn cháo đi.
Cô đưa tay đón lấy bát cháo từ tay mẹ. Bây giờ lại làm cô nhớ đến thời gian đi nghỉ tuần trăng mặt. khi đó anh cũng chăm sóc cô như này.
- Về chuyện ly hôn con tính sao?
My đáp. - Con sẽ để tự nhiên thôi mẹ à. Con không có quyền bắt anh ấy phải ở bên con.
Bà nhìn con gái lòng buồn thiu.
- Mọi chuyện vẫn có thể giải quyết mà. Nhật Anh đã đọi con 5 năm rồi. Không thể ngày một ngày hai mà quên hết tất cả được.
- Vâng mẹ con sẽ suy nghĩ
--------
Biệt thử Nhật Anh
Anh lắc nhẹ ly rượu trên tay. Đôi mắt sâu thẳm nhìn về tấm ảnh cưới. Suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng, tâm tư của anh không ai có thể đoán được. Thầm lặng và luôn được giấu rất kĩ.
- Thiếu gia. Tiểu thư Diệp Thảo đến rồi ạ.
Tiếng cô giúp việc làm ngắt quãng suy nghĩ. Anh quay ra chỗ Diệp Thảo ném cho cô một ánh mắt lạnh thấu xương.
- Ngồi đi
Cô lanh lẹ ngồi xuống. Khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp nhìn anh đăm chiêu mê hoặc từng li từng tý, với mỗi người con trai chỉ cần nhìn liếc qua có thể nhớ mãi không quên hình bóng Diệp Thảo. Nhưng chiều này lại không có tác dụng với anh.
- Nghe nói anh đã ly thân rồi.
Anh cừi nhạt. - Cô nắm rõ tình hình của tôi nhỉ?
Diệp Thảo đáp.
- Chỉ là em vô tình biết thôi.
Anh cầm chai rượu lên vừa nói vừa rót lên ly rượu của cô.
- Để không làm mất thời gian của tiểu thư. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
- Có lẽ cô biết sự cố xảy ra với vợ tôi và Yến Nhi phải không?
Diệp Thảo vừa nghe đến dã giật thót tim nhưng vẫn cố giữ bình tình trả lời.
- Em có biết chút ít.
Anh nhìn thẳng vào cô, tay thì xoay xoay chiếc nhẫn, mỗi lần hành động này xảy ra là sẽ có một chuyện gì đó đáng sợ sắp bắt đầu.
- Theo tôi được biết thì chuyện này cô và Hàn Kim Trạch là người đứng sau thực hiện.
Biết là không che giấu được nữa, Diệp Thảo điềm tĩnh hơn, cương quyết trả lời.
- Phải! Là tôi làm. Nhưng vụ án này đã khép lại rồi. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi cả.
Nhật Anh đáp.
- Nhưng đối với tôi thì chuyện này chưa kết thúc đâu.
Diệp Thảo gắt. - Nực cười. Vậy anh định làm gì tôi. Giết tôi sao? không dễ vậy đâu
Cô mất kiên nhẫn đứng phắt dậy định bỏ đi thì giọng nói đáng sợ kia lại vang lên.
- Anh cô sẽ phải vào tù.
Cô bật cười- Anh đang định đùa với trẻ con sao? Anh tôi đâu phải là người dễ dàng thua cuộc như vậy.
Bộ dạng anh nhàn nhã như đã nắm chắc phần thắng từ từ cầm ly rượu lên, còn DIệp Thảo sau cái lớp mạnh mẽ đó thì đã lo lắng rồi.
- Con sẽ nhận được tin báo ngay thôi,
Ngay tức thì một cuộc gọi được chuyển đến cho Diệp Thảo. Đầu dây bên kia cô thư ký thân cận nhất của cô nói.
- Tiểu thư thiếu gia đã bị bắt đi rồi. Do vi phạm hợp đồng và gây thiệt hại cho General. Số tiền lên tới 9 con số
Diệp Thảo vẫn bình tĩnh. - Mời luật sư giỏi nhất cho anh ấy.
- Luật sư bên General rất giỏi. Luật sư của chúng ta không thể thắng được. Lần này chỉ e phải đi thỏa thuận với bên họ.
Cô luống cuống trả lời. - Tôi biết rồi.
Cô nắm chặt điện thoại trên tay dường như muốn nổ tung, Nhật Anh quá thâm sâu, một người thông minh, ngang ngược như cô không thẻ thắng nổi giờ đây phải quay lại cầu xin anh giúp đỡ có phải là quá nhục nhã không?
- Anh thắng rồi! Tôi xin anh đừng làm gì anh ấy.
Anh cười nhạt. - Đừng cậu xin tôi! Tôi không thể giúp cô.
Cô quay đầu nhìn lại, cố nén nước mắt. dáng vẻ vừa nãy đã bị bóc mẽ, cô cảm thấy bất lực và yếu ớt hơn bất cứ lúc nào.
- Đã như vậy rồi mà anh không hài lòng sao? Anh còn muốn tôi gặp thêm rắc rối gì nữa đây?
Anh điềm tĩnh trả lời.- Đi cầu xin sự tha thứ của vợ tôi. Nói rõ việc cô đã làm
--------
Bệnh viện thành phố Yến Nhi thờ thẫn nhìn xuống người đang nằm trên giường bệnh rầu rĩ, đã rất lâu rồi không thấy cô có nụ cười trên môi. Cô nắm chặt lấy bàn tay kia áp vào má, bàn tay anh không còn được ấm nữa rồi, nó lạnh lẽo đến ghê sợ.
- Sao lâu như vậy mà anh không thể nhận ra em. Tại sao anh không khỏe lại.Cánh cửa phòng bệnh bật mở.
Hàn Kim Trạch ngang nhiên bước vào, nhưng nhìn thấy con trai ông nằm đó với tình trạng này
Yến Nhi đi thẳng về hướng Hàn Kim Trạch. Vẻ không chào đón, mạnh mồm chửi bới.
- Ông đến đây làm gì ?
Hàn Kim Trạch nhíu mày nhưng vẫn cố đáp trả lại. - Tôi là ba của Huy Nam Yến
Nhi bật cười một nụ cười lạnh đến thấu xương.
- Ba sao? Ba mà ra tay với con trai của mình. Ba mà gần một tháng trời không đến thăm sao? Đạo đức giả.
"Bốp" Một cái tát được giáng xuống mặt cô. Gương mặt hoàn mĩ kia sưng tấy, đỏ ửng lên vì đau. Cô ôm mặt rồi nhìn ra phía ông tức giận.
- Ông dám tát tôi?
Hàn Kim Trạch đáp. - Một con ranh như mày sao tao lại không dám cơ chứ?
Vừa nói ông vừa dơ tay lên định đánh thêm lần thứ 2 nhưng bên ngoài người nào đó đi vào. Chưa quay mặt lại đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, xung quanh ngập vẻ khí thế. Đây chắc chắn chắn là một người không thuộc dạng tầm thường.
- Hàn Kim Trạch ông thật quá ngông cuồng. Một nghị sĩ như ông mà dám đánh con gái cưng của tôi sao?
Chương trước | Chương sau