XtGem Forum catalog
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 11

↓↓
Cảnh Phong tắm rửa và thay băng, quần áo sạch sẽ đứng dựa tường chờ cô ở bên ngoài. Bộ váy bẩn trên tay cô rơi xuống đất để lộ thân hình mỏng manh vẫn còn ẩm ướt ẩn hiện qua lớp áo, mái tóc đọng hơi nước rũ xuống khiến cô trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Đôi chân dài để lộ cả bắp đùi như khép nép trước mặt anh càng khiến trái tim anh rung lên những nhịp đập rộn ràng. Cảnh Phong vội vã quay mặt như để giấu giếm cảm xúc của mình rồi nhắc:

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Ngủ đi. Đã khuya quá rồi – Nói xong anh tiến về phía cô, Kiều Chinh sợ hãi lùi về sau vài bước nhưng chỉ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh. Anh mở cửa vào phòng em gái rồi đóng sầm cửa lại.

Kiều Chinh đứng trước cửa phòng ngây dại. Sau đó, cô quyết định vào phòng của Cảnh Phong ngủ.

Tim cô run lên khi cánh cửa phòng anh mở ra. Tất cả đều mang màu xám cô độc. Không khí trong phòng lạnh lẽo, mọi đồ vật đều hết sức đơn giản. Kiều Chinh mơ màng mở tủ quần áo của anh ra, cô đưa tay lướt nhẹ từng bộ quần áo được treo ngay ngắn trên đó. Vẻ gọn gàng, sạch của căn phòng càng khiến nó lạnh hơn. Kiều Chinh nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cô thích thú nằm dài xuống tấm đệm êm ái, vùi mình vào trong gối chăn để cảm nhận mùi của anh. Khắp nơi, đâu đâu cũng tràn ngập mùi của anh. Kiều Chinh khẽ cười sung sướng khi nghĩ đến việc hàng ngày anh đều nằm ngủ ở đây, đều thay quần áo ở đây. Cô đỏ bừng cả mặt, dù không có ai bên cạnh nhưng cô vẫn trùm chăn kín mít. Cô vừa nghĩ điều gì thế này? Cô vui đến phát điên rồi sao?! Nụ cười hạnh phúc khiến cô quên đi nỗi ám ảnh của ngày hôm nay mà chìm dần trong giấc ngủ miên man.

- Em gái xinh đẹp, đến đây với anh nào… - Giọng nói của Hưng đại bàng cùng nụ cười dâm đãng của hắn vang lên khiến Kiều Chinh sợ hãi.

Dù cố gắng bỏ chạy, nhưng hắn vẫn bắt được cô. Bàn tay nhớp nhúa của hắn chạm vào cô thèm khát. Kiều Chinh vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng tay hắn như gọng kìm, kìm chặt cô lại rồi đẩy ngã cô xuống giường. Hắn nở nụ cười nham nhở bắt đầu cởi cúc áo của mình ra, cô có thể thấy rõ hình con đại bàng trên đầu hắn giật giật, bóng nhẫy mồ hôi. Cô hoảng sợ hét lên:

- Không, đừng mà…

Một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay đó vô cùng mạnh mẽ cũng vô cùng ấm áp. Người đó vỗ về, an ủi cô bằng giọng nói thều thào:

- Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.

Lời nói êm dịu khiến Kiều Chinh từ từ tỉnh lại. Cô bất giác thở gấp, mồ hôi chảy ròng ròng. Bàn tay ấm áp đó lướt nhẹ trên gương mặt cô, tém giúp cô những sợi tóc mong manh phủ bết trán, lau giọt nước mắt vừa rơi. Cô mơ màng mở mắt, khẽ nói như để cho mình nghe:

- Cảnh Phong.

- Ừm… - Anh chỉ đáp nhẹ như thế rồi im lặng mãi.

Trong lúc mơ hồ nửa tỉnh nửa mê cô bất giác co người về phía anh như muốn tìm kiếm sự bình yên. Người anh căng cứng lại trước hành động của cô, tay cô siết chặt lấy tay anh, bàn tay cô nhỏ nhắn mịn màng nhưng yếu ớt, nếu muốn rời ra, anh sẽ dễ dàng thoát ra, nhưng anh lại chẳng muốn làm thế.

- Kể chuyện cho em nghe đi – Giọng Kiều Chinh nhẹ như gió.

Vẻ mặt khi làm nũng và đôi mắt mơ màng của cô càng khiến người ta dễ dàng bị mê hoặc.

- Ngủ đi – Anh nhẹ nhàng bảo.

- Không thích, muốn nghe kể chuyện – Cô vẫn nũng nịu.

Cô muốn nói cho anh biết hồi nhỏ cô rất sợ ma nên mỗi khi dỗ cô ngủ, ba mẹ đều phải kể chuyện cho cô nghe. Cô muốn mình trong lòng anh là một đứa trẻ, cảm giác cứ thế ùa về.

Thái độ khăng khăng của cô khiến Cảnh Phong trầm mặc, anh nhớ đến đứa em gái nhỏ cũng thường nắm lấy tay anh mà vòi vĩnh: “Anh Hai phải kể chuyện thì em mới chịu ngủ”. Trong lòng anh lại như có một trận cuồng phong đau đớn, anh muốn buông bàn tay của cô ra, nhưng tay cô vẫn giữ lấy tay anh.

- Được… - Cảnh Phong thở dài đáp, anh thả người dựa vào thành giường bắt đầu nghĩ đến một câu chuyện.

Kiều Chinh khẽ mỉm cười, nhìn anh chờ đợi.

- Có hai người bạn cùng hợp tác làm ăn với nhau. Người bạn hiền lành luôn đặt niềm tin ở bạn của mình. Ông thường dạy con trai, con gái: “Ở trên đời này phải biết tin tưởng lẫn nhau, nếu cứ sống mãi trong sự ích kỉ nhỏ nhen, ganh tị, thì mãi mãi sẽ chẳng tìm được hạnh phúc cho bản thân mình”. Chỉ có điều, cuối cùng ông bị bạn mình bán đứng. Ông bị bắt giam. Vì uất ức, ông đã tự sát trong tù, gia tài bị tịch thu, đứa con gái vì còn quá nhỏ, không chịu được đả kích đã buồn rầu sinh bệnh, lại không có tiền, dù đi vay mượn cũng chẳng ai chịu giúp đỡ, cuối cùng cũng chết. Chồng chết, con gái chết khiến người vợ phát điên. Mọi thứ đều đổ lên đầu cậu con trai nhỏ, lúc đó mới hơn mười tuổi đầu…

“Anh Hai, anh đừng bỏ em nhé anh Hai!”. Từng lời nói của em gái trước lúc chết, chưa bao giờ anh quên được. Đôi mắt anh đỏ hoe vì nước mắt rơi xuống. Trong lòng bùng lên một ngọn lửa hận thù. Cảnh Phong đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng thấy eo mình bị một vòng tay giữ chặt, anh quay đầu nhìn thì thấy Kiều Chinh đã ngủ ngon lành từ bao giờ. Khóe môi hồng ẩn hiện, hai má thấp thoáng nụ cười duyên.

Cảnh Phong không kìm lòng được mà hôn lên môi cô. Cô là một cô gái tuần khiết trong sáng, nếu như có thể, anh muốn tự mình chăm sóc cô suốt cả cuộc đời này. Chỉ tiếc cô lại là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm - kẻ thù mà cuộc đời anh không bao giờ bỏ qua được.

Kiều Chinh ngủ một giấc tới sáng. Sau cơn mộng mị, cô thức dậy sảng khoái vô cùng, mệt mỏi hôm qua gần như tan biến. Rồi như giật mình nhớ ra, mặt cô đỏ bừng tự hỏi: “Liệu đêm qua có xảy ra chuyện gì không nhỉ?”.

Cô run run lật tấm chăn đang phủ trên người mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn, ngay cả tấm đệm giường cũng vẫn là một màu xám cô liêu không một nếp nhăn.

Kiều Chinh vội vàng đi tìm Cảnh Phong.

Cô vừa bước xuống lầu thì đã thấy Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ngồi trên sô pha nói chuyện, nét mặt hai người đều rất căng thẳng khó coi. Họ thấy cô đi xuống liền im bặt.

- Cẩm Tú, bạn đến rồi à? - Kiều Chinh thấy Cẩm Tú thì vui mừng.

Có chút cảm giác không quen thuộc với cái nhìn của Cẩm Tú, cô chợt nhớ ra mình đang mặc áo sơ mi của Cảnh Phong. Cô ngại ngùng kéo vạt áo, bước từng bước xuống lầu khàn giọng hỏi Cẩm Tú:

- Bạn có đem giúp mình quần áo không?

- Có, ở đằng kia kìa – Cẩm Tú lạnh giọng đáp.

Kiều Chinh lấy vội cái túi giấy rồi chạy thẳng lên lầu mà không để ý nét mặt càng lúc càng khó đoán của Cẩm Tú.

Kiều Chinh không biết được, vẻ mặt lúc bối rối kéo vạt áo xuống của cô thật quyến rũ. Cẩm Tú lặng lẽ nhìn Cảnh Phong, anh đang hướng ánh mắt theo bóng dáng nhỏ bé của Kiều Chinh như lưu luyến lắm, lòng Cẩm Tú bỗng như có ai đánh mạnh vào, cô cắn nhẹ môi, tay siết chặt.

Kiều Chinh thay đồ xong thì đi xuống thấy Cẩm Tú đã làm đồ ăn sáng xong.

- Ngồi xuống ăn sáng đi – Cẩm Tú hững hờ nói.

Kiều Chinh vốn quen với việc được người ta phục vụ bữa sáng, cô tự nhiên ngồi xuống ăn, mệt mỏi đêm qua khiến bụng cô đói meo, cô ra sức ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhìn cách cô ăn rất tự nhiên, ăn nhiệt tình nhưng phong thái lại yêu kiều nhẹ nhàng, Cảnh Phong mỉm cười. Biểu hiện của anh không hề lọt khỏi ánh mắt của Cẩm Tú.

Khi cả hai cùng rời khỏi nhà Cảnh Phong, Kiều Chinh ôm chầm lấy Cẩm Tú từ phía sau khi Cẩm Tú chạy xe chở cô:

- Mình yêu bạn quá đi mất. Nếu không có bạn, mình cũng không biết phải làm sao nữa.

Cẩm Tú im lặng không trả lời. Thay vì chở Kiều Chinh lên trường, Cẩm Tú lại chở Kiều Chinh về nhà.

- Sao lại về nhà? – Kiều Chinh ngạc nhiên hỏi.

- Mình sợ bạn vẫn còn mệt nên sáng sớm đã nhờ người viết đơn xin cho chúng ta nghỉ học hôm nay rồi.

Kiều Chinh gật đầu, mỉm cười với Cẩm Tú thay lời cảm ơn vì đã lo nghĩ cho cô rất nhiều. Nhưng khi Kiều Chinh trở về phòng, Cẩm Tú cũng đi theo, cô nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt lạnh lùng nói:

- Kiều Chinh, cuộc sống này có nhiều điều mà bạn không thể biết được. Cảnh Phong càng là người mà bạn không bao giờ có thể hiểu được. Mình ở bên anh ấy bao lâu nay vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của anh ấy là như thế nào… Hơn nữa cuộc sống của anh ấy hoàn toàn khác với bạn.

Kiều Chinh im lặng nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú thấy vậy hỏi lại:

- Bạn có hiểu những lời mình vừa nói không?

- Mình hiểu bạn lo lắng cho mình, sợ mình sẽ không hợp với cuộc sống giang hồ của Cảnh Phong. Nhưng mà mình yêu anh ấy, yêu chỉ là yêu, không thể nào tính được thiệt hơn, nếu không sẽ không còn là yêu nữa rồi. Mình yêu Cảnh Phong thì có liên quan gì đến thân phận của anh ấy cơ chứ. Cuộc sống của anh ấy là của anh ấy, cuộc sống của mình là của mình, mình có thể học cách chấp nhận hoàn cảnh sống của anh ấy. Chẳng phải người ta bảo, khi yêu ai thì phải yêu cả đường đi lối về của người đó hay sao?

- Kiều Chinh, bạn đừng ngây thơ như thế. Đã mấy lần bạn gặp nguy hiểm khi ở bên anh ấy rồi mà vẫn không hiểu ra cuộc sống khác biệt của hai người hay sao? Nếu còn ở bên cạnh anh ấy, bạn vẫn sẽ còn gặp nguy hiểm, bạn biết không? – Cẩm Tú bực tức gắt lên.

- Mình biết, những lời bạn nói mình đều hiểu. Nhưng mình tin Cảnh Phong nhất định sẽ bảo vệ mình – Kiều Chinh nghiêm túc nhìn Cẩm Tú nói.

- Kiều Chinh… - Cẩm Tú bất lực kêu lên.

- Cẩm Tú, xin bạn hãy ủng hộ mình – Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú bằng ánh mắt tha thiết.

- Không được – Cẩm Tú dứt khoát đáp – Cảnh Phong đã nhờ mình nói với bạn là từ nay về sau, bạn đừng đến làm phiền anh ấy nữa. Anh ấy chán ghét mỗi khi thấy bạn.

- Mình không tin – Kiều Chinh kêu lên.

- Mình không lừa bạn đâu. Là chính miệng Cảnh Phong đã bảo mình như vậy. Nếu không tin bạn có thể gọi điện cho anh ấy. Còn nữa, mình sẽ dọn ra khỏi nhà bạn ngay hôm nay – Cẩm Tú khẽ khàng bảo.

- Tại sao chứ? – Kiều Chinh kinh ngạc nhìn Cẩm Tú.

- Mình làm phiền bạn quá nhiều rồi, giờ mình cũng đã xin được công việc, mình nên rời đi thì hơn. Cũng vì mình bạn mới quen với Cảnh Phong, anh ấy cũng vì việc mình ở nhà bạn mà đối xử tốt với bạn khiến bạn hiểu lầm và ngộ nhận, cho nên mình thấy có lỗi với bạn rất nhiều. Mình không muốn tiếp tục đẩy bạn xuống vực sâu không lối thoát nữa.

Cẩm Tú đã nói như thế, Kiều Chinh cũng không biết phải nói gì, thái độ của Cẩm Tú rõ ràng là bất mãn với việc của cô và Cảnh Phong. Cô không muốn xa Cẩm Tú nhưng không biết phải nói thế nào để giữ chân Cẩm Tú.

Thái độ này giống như là nếu một ngày Kiều Chinh vẫn yêu Cảnh Phong, ngày đó họ sẽ không còn là bạn. Kiều Chinh đứng trước cửa nhà thẫn thờ nhìn Cẩm Tú xách hành lí ra đi trong ánh nắng chiều vàng vọt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Truyện xoay quanh cô gái Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm, gặp gỡ

22-07-2016 34 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Bởi vì có anh

Bởi vì có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Có đôi

25-06-2016
Matcha, yêu đã tính sau

Matcha, yêu đã tính sau

Cho đến khi gặp Yasu, tôi mới nhận ra trong chuyện tình cảm, mọi thứ đều không thể

24-06-2016
Bố và nó

Bố và nó

Cuộc sống ngày nay như một chiếc tàu điện, người ta đi qua nhau mà chẳng có thể để

29-06-2016
Cà rốt, trứng và cafe

Cà rốt, trứng và cafe

Cô con gái than phiền với ba về cuộc sống của mình và mọi việc thật khó khăn đối

24-06-2016