- Vâng. Em phải nhờ chị thôi. Chị là thân quen lâu nay với chồng em, nhờ chị là yên tâm nhất.
bạn đang xem “Mùa Thu Màu Hạt Dẻ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Quay sang nhìn Nguyệt, Phượng lên giọng… bà mợ:
- Nguyệt con rót nước cho cô Vân nghe.
Lại ôm lấy ngực khó nhọc, Phượng nhỏ nhẹ:
- Xin phép chị Vân, em vào nghỉ một chút. Mệt quá!
Không đợi Tường Vân ừ hử, cô yểu điệu đi trở ra vừa lúc con vẹt bắt đầu vỗ cánh nhảy loạn xạ quanh chuồng:
- Thiên ơi! Thiên à! Phượng yêu Thiên!
Thiên ngồi dựa lưng vào salon, chân gác lên bàn. Anh liên tục rít thuốc, cho đến khi hơn nửa điếu, anh mới vùi điếu thuốc vào gạt tàn và nghiêm giọng hỏi:
- Em nói dối là có con chi vậy Phượng?
Thấy cô im lặng, Thiên nhíu mày:
- Sao lại không trả lời anh?
Phượng bặm môi:
- Tại thấy chị Tường Vân cứ hỏi mãi chuyện con cái, em đùa cho vui…
- Hừ! Đùa cho vui hay nói dối cho kẻ khác đã khổ lại càng khổ hơn vì mình?
Nhìn Thiên giận dữ, Phượng hơi ngạc nhiên. Nói vậy có gì đâu mà anh bực để thốt ra những lời khó chịu với cô chứ.
Phượng nhỏ nhẹ:
- Anh nói vậy là sao? Em không hiểu.
- Anh lại nghĩ em hiểu nên mới nói ác. Em thừa biết Tường Vân yêu anh hàng bao nhiêu năm, lẽ ra anh đã cưới Vân rồi nhưng duyên số của anh nó khổ làm sao ấy, nên anh đi lạy lục năn nỉ cưới cho bằng được em, người không hề yêu anh. Tường Vân buồn đến mức cô ấy ngơ ngơ như mất hồn hàng mấy tháng. Em cố tình khoe cái hạnh phúc của mình để làm khổ người ta làm gì. Phải chi em yêu anh, em ghen tuông nên sinh ra đố kỵ anh cũng không trách, đằng này em có yêu anh đâu để phải nhẫn tâm làm khổ Tường Vân bằng những lời vô tình chứ!
Nhật Phượng khó chịu:
- Em hoàn toàn không chút gì ác ý với chị Tường Vân hết. Anh là người thích đùa, chẳng lẽ anh không tin là em chỉ đùa thôi sao?
- Phải! Anh tin là em chỉ đùa thôi. Nhưng đùa hơi ác đấy!
Phượng tức muốn nín thở, cô tự ái khi thấy chồng bênh vực người đàn bà khác, trong khi chính cô ta và con bé Nguyệt kẻ tung người hứng mai mỉa cô. Phượng uất ức nói lẫy:
- Ác là bản chất của em. Em đã từng nói sẽ không đem lại điều gì tốt lành cho anh hết, anh nhất định cưới cho bằng được em, bây giờ ân hận rồi sao?
Ngừng lại để xem thái độ của Thiên, cô mai mỉa tiếp:
- Anh vẫn có thể ly dị em để trở lại cưới bác sĩ Tường Vân, người dám tuyên bố rằng hiểu anh từ tim, gan, phèo, phổi, tới tai, mắt, mũi, họng. Anh sẽ cưới vợ lần thứ ba và sẽ phá kỷ lục truyền thống của gia đình anh vào lúc này. Lúc chúng ta chưa bị ràng buộc vì con cái, chớ để lâu quá bác sĩ Tường Vân lại già hơn nữa. Bà ta lại trách em không yêu mà cứ giữ ghịt lấy thần tượng của bả.
Nói một mạch cho hả tức. Phượng ngạc nhiên khi thấy Thiên ngồi trơ ra như đá. Nghĩ rằng lời mình đã có tác dụng, Phượng làm tới:
- Anh có nghe em nói gì không? Hay còn mãi lo tội nghiệp bà bác sĩ?
Thiên đứng bất động. Anh bước thật manh ra ngoài và đóng cửa phòng đánh rầm một cái khiến Phượng chới với. Từ hồi cưới nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên Thiên có thái độ như vậy với cô. Anh giằn vặt vợ vì người đàn bà trước đây anh không yêu và từng chê chị ta đỏng đảnh, làm màu.
Phượng run rẩy cả người, tay cô vuốt nhẹ thành ghế salon. Thành gỗ vô tri được chạm trỗ đánh bóng tuyệt đẹp chợt hơi mờ vì mồ hôi.
Thôi chết rồi! Không khéo léo Thiên bỏ mình để quay lại với Tường Vân thì đau đớn lắm. Cô chạy vội xuống lầu tìm Thiên, cô không thể để anh bỏ đi như sang được. Không thể được! Hi vọng vẫn còn ở nhà, Phượng chạy vòng vào vườn địa đàng. Không thấy chồng, Phượng bước trở ra cô gặp Nguyệt đang xoay xoay xâu chìa khóa trong tay, có lẽ con nhỏ vừa đóng cổng xong. Phượng hấp tấp hỏi:
- Cậu Thiên lại đi rồi à?
- Vâng! Nhưng cậu Thiên có đi chơi đâu mà mợ lo.
-Vậy cậu ấy đi đâu?
Mắt Nguyệt lộ vẻ hả hê:
- Cô Tường Vân hơi mệt, cậu Thiên chở cô ấy về nhà rồi!
Gượng đứng lại, Phượng lắp bắp:
- Thế à! Như vậy cũng tốt thôi!
Nhìn con bé Nguyệt nhún nhảy đi trước mặt mình, Phượng giận quá sức. Chắc chắn là nó đã đặt điều nói xấu cô, nói tốt Tường Vân với Thiên rồi. Anh từng nói con Nguyệt ma giáo, quỷ quái, sao anh lại tin lời nó hơn tin em hả Thiên.
Mọi vật trước mắt Phượng hoa lên lộn xộn, cô cố gắng lê chân về phòng và nằm vật xuống nệm.
Có bao giờ Thiên đi suốt đêm bỏ Cô một mình trong tầng một của ngôi nhà rộng mênh mông này không nhi?
Chắc không đâu, vì anh biết cô sợ sấm chớp và ma… nhất trên đời mà!
Chắc không đâu, vì anh rất thương yêu chiều chuộng cô mà!
Chương trước | Chương sau