Tôi lập tức bật dậy vì cái tai tôi vừa nghe thấy hai chữ “ đồ ăn”, nó như là một chất kích thích mạnh cho cái dạ dày đang trong tình trạng bị bỏ đói. Tôi mở mắt thao láo nhìn xung quanh, cách tôi không xa, tại cái hàng ghế đá dưới gốc cây bang, một cô bạn cười xinh xắn, tay chìa ra cái hộp gì đó vuông vuông màu hồng trước mặt một cậu con trai đang ngồi ở đó, và hắn ta…không ai khác là cái tên trời đánh Vũ Nhật Minh. Cái tên đó, giá như hồi sáng tôi nhanh chóng xử hắn trước khi ông thầy giám thị phiền phức kia tới thì có phải là tôi được ăn một suốt cơm miễn phí của Hà rồi không cơ chứ. Híc, ngày gì đâu xui dữ…
bạn đang xem “Món Nợ Ngọt Ngào ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Cám ơn em nhé. Nhưng anh ăn trưa mất rồi, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng ăn hết.- Đó là cái giọng đặc trưng của những tay tán gái chuyên nghiệp, và kèm theo đó là cái nháy mắt đẹp lung linh.
Khỏi nói thì cô nàng kia ngất ngây con gà tây với tên đó rồi. Haizz, tên đó sướng thật, được người khác dâng thức ăn lên tận miệng cho chỉ việc nhai, híc, sao ông trời lại ưu đãi những con người có nhan sắc như vậy chứ, tôi nhớ không nhầm thì tôi học văn học, thời ngày xưa, những con người có tài có sắc đều bạc mệnh mà, như Thúy Kiều hay nàng Tiểu Thanh chẳng hạn. Chẹp, tôi ngu thậ đấy, thời đó là cái thời nào rồi, bây giờ tôi đang sống ở thế kỉ 21 nhỉ ? Mỗi thế mỗi thời đều khác nhau mà.
Còn nữa, sao tôi vô duyên thế nhỉ, mặc dù chẳng ưa gì cái tên chết tiệt đó nhưng liệu lén xem cái cảnh thân mật tình tứ của người khác có phải là mất ý tứ quá chăng, không những vậy còn mất thời gian nữa. Chẹp.
- Vậy em đi nha, anh nhớ phải ăn hết đó.
- Ừm, cảm ơn cô bé nhé.
Tôi ngất đây, khiếp quá, những lời đối thoại nghe muốn nổi da vịt vì sặc mùi cải lương.
Khi cô bạn gái lon ton nhí nhảnh chạy đi khỏi thì khuôn mặt đẹp lung linh tươi rói của hắn lập tức sầm hẳn xuống, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng…
- Cô có vẻ thích lo việc người khác nhỉ ?
Tôi giật mình, hắn đang nói tôi…
Tôi đang định sử dụng cái thượng sách “chuồn là nhất” vì rất xấu hổ khi bị người ta nói như vậy, nhưng mà nghĩ lại, chẹp, chả có lí do gì để tôi bỏ chạy như một con thỏ đế nhát gan vậy cả, bản lĩnh của Lâm Vũ Quỳnh này không thua kém ai đâu.
- Tôi không rảnh tai nghe mấy câu đối đáp nổi da gà của các người đâu.- Tôi đắng phắt dậy, tiến lại chỗ hắn đang ngồi, mặt hình sự.
- Vậy cô ngồi đấy làm gì ?
- Ơ hơ, đấy là chỗ nghỉ ngơi quen thuộc mỗi buổi trưa của tôi, sao tôi lại không được ngồi đó. Là tại hai người phá đám mới đúng đấy. – Tôi cãi.
Đúng chứ bộ, tôi bị hai cái từ “đồ ăn” gọi dậy mà. Thật là xấu hổ quá.
- Hừ, tôi không có hứng cãi nhau với cô.- Hắn ta gập quyển sách lại, đứng dậy, hai tay đút túi quần, phong thái như là một vị hoàng tử cao quý.
Hoàng tử ? Hoàng tử cái con khỉ, hắn ta mà là hoàng tử thì tôi là bà nữ hoàng từ lâu rồi. Nhìn bản mặt thấy ghét, dám coi thường Lâm Vũ Quỳnh này, tôi muốn dùng tay móc mắt hắn ra ngâm rượu uống quá.
- Tôi cũng rất muốn nói câu đó đấy. – Tôi khoanh tay vênh vào nguýt hắn một cái thật dài.
Gì chứ mà đụng độ phải cái tên này dài dài chắc tôi phải tốn mớ tiền lớn phẫu thuật mắt để tránh tình trạng nổ vì lườm cái tên này mất thôi.
- Tốt thôi. – Hắn nhún vai, quay lưng bỏ đi.
Đi luôn đi đồ đáng ghét, chết tiệt, hâm, khùng, điên,…
Nhưng…mắt tôi sáng lên vì nhìn thấy cái hộp cơm màu hồng đang nằm trên. À há, hắn ta quên hộp cơm. Sao hắn bất cẩn thể không biết…hahaha, tôi cười như điên dại trong bụng, ta rất cảm kích cho cái bất cẩn của ngươi đấy Vũ Nhật Minh, hô hô hô. Không cần suy nghĩ gì nhiều, tôi nhảy ngay tới, hí hửng mở hộp cơm màu hồng. Tạ ơn Chúa, huhuhu, Vũ Nhật Minh, hình như ngươi nói ngươi ăn rồi phải không, thì đừng quay lại đây nhé, ngươi phải thương cho cái dạ dày của tôi nhé.
Vũ Nhật Minh, xin mạn phép nhé, đừng có trách ta, ta bị đẩy vào bước đường cùng không lối thoát rồi.
Mở hộp cơm với cái nắp xinh xắn, đập vào mắt tôi là cái hình trái tim to đùng với dòng chữ I love you, trời ơi, thì đằng nào cũng là đồ ăn mà, có cần tốn công tốn sức thế không cơ chứ, chẹp, đúng là đời lăm chuyện buồn cười.
Tôi ngang nhiên dùng đũa gắp miếng bánh có hình trái tim cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Ôi trời, đúng là con gái dành tình cảm cho người mình yêu có khác, ngon dễ sợ…Cái tên Vũ Nhật Minh đó sướng ghê, ngày nào cũng có đồ ăn ngon thế này…
- Tôi nhớ không nhầm thì đó là đồ ăn của tôi.
…Phụ…t.tttttttt…….
Lạy Chúa tôi, chết tôi rồi.
Chương trước | Chương sau