Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Mèo Xù Ngốc Nghếch - Chương 34

↓↓
Vy nhảy vội xuống xe, hấp tấp vơ tập tài liệu.

- Cảm ơn anh!

Huy không nói gì, chỉ quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cảm nhưng thực ra bên trong nó đang chứa chấp sự tức giận, tay anh xiết chặt lấy vô lăng.

- Anh có vào không?

bạn đang xem “Mèo Xù Ngốc Nghếch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Không!

Huy rồ ga, phóng vút đi mà không thèm chào cô. Cả quãng đường anh chẳng nói chẳng rằng, cứ hằm hằm lái xe. Cho dù cô có tươi cười, bắt chuyện thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ có lái xe và lái xe, cứ như cô và anh là 2 người xa lạ vậy.

Dường như cơn giận dữ đã khiến anh hoàn toàn bị mất kiểm soát trong hành động và lời nói của mình. Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ cần 1 cú va chạm nhỏ thôi cũng có thể khiến anh chết bất đắc kì tử. Mà bây giờ chết chóc đối với anh thì quan trọng gì chứ? Anh chỉ có thể giải tỏa cơn tức giận bằng cách này thôi. Vì cô mà càng ngày anh càng căm hận Kevin nhiều hơn. Sự ghen tức cứ lớn dần, lớn dần theo thời gian, mãi không thể phai mờ đi được.

Cạch...

Phòng làm việc hiện tại chẳng còn 1 bóng người nào cả. Vy thầm trách bản thân mình, chỉ vì tâm hồn ăn uống quá cao nên bây giờ mới để lại hậu quả thế này. Cô đã về trễ tận 2 tiếng.

Cô mở cửa bước vào trong phòng của anh, nhẹ nhàng đặt tờ báo cáo lên bàn. Bỗng cô có linh cảm có cái gì đó đang lao về phía mình, rất nhanh...

Rầm...

Cô bị 1 lực gì đó đẩy mạnh vào tường, vì quá tối nên cô không thể định hình được đó là gì. Lần này cô có thể cảm nhận được hơi ấm của ai đó ở trước mặt mình. Cô sợ hãi đẩy thứ đang chắn trước mặt mình ra nhưng không được.

- Em đang đùa tôi phải không?

Giọng này... là...

- Kevin? Anh chưa về sao?

Hừ...

Tiếng cười khẩy rõ mồn một, cô nhắm mắt lại, tay nắm hờ như đang chuẩn bị nhận hình phạt của anh vì tội lỗi của mình. Cô đã sai rồi.

- Tôi xin lỗi! Tại đói quá nên...

- Không giải thích!

Vy im bặt, cô vẫn biết được rằng 1 lời nói của cô bây giờ sẽ tương đương với 1 can xăng đổ vào 1 đống lửa lớn đang bốc cháy phừng phừng.

- Em coi thường tôi phải không? Lời nói của tôi không còn giá trị với em nữa à?

Đã quá trễ, cơn tức giận của anh đã lên tới đỉnh điểm. Giờ có giải thích gì đi chăng nữa thì cũng chẳng kịp nữa rồi.

- Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!

Kevin từ từ buông cô ra, anh lùi lại ra đằng sau, nhìn cô với ánh mắt vô cảm.

- Về đi! Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Vy mở to mắt nhìn anh. Cho dù đang ở trong bóng tối nhưng cô cũng có thể cảm nhận được bộ mặt lạnh lùng đáng sợ của anh.

Cái gì?

- Kevin! Anh... anh đuổi việc tôi ư?

- Đừng gọi tên tôi! Đi đi! Nhớ ngày mai hãy quay lại thu dọn đồ đạc! Và... đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!

- Kevin!

- BIẾN!!!

Vy bặm môi, cô mở cửa, chậm rãi bước ra ngoài. Cô quay đầu lại, ngắm nhìn người con trai đang đứng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ cùng những xúc cảm vẫn còn đang vương vấn trong người. Cô cười nhạt, những giọt nước từ khóe mắt cũng rơi xuống.

***

Trời tối mịt, dòng người đông đúc của nơi thành thị cũng đã vơi dần, trả lại sự tĩnh lặng vốn có cho không gian yên ắng, tối tăm. Ánh đèn đường theo 1 hàng dài dằng dặc, soi sáng bóng dáng bé nhỏ của 1 cô gái đang thẫn thờ bước đi.

Anh nhìn theo bóng dáng ấy, đôi mắt màu cà phê khẽ nheo lại, cơn giận dữ vì ghen tỵ nhất thời đã đánh thức vẻ lạnh lùng của 1 con người chỉ biết đến công việc. Cho đến khi bóng dáng ấy biến mất, anh tiến đến bên tủ, lấy ra 1 chai rượu loại mạnh nhất. Anh nghiêng chai rượu như muốn uống hết nó vậy. Chỉ có rượu mới giải quyết được tất cả.

Cạch...

Anh nằm gục xuống, tay với lấy chai rượu nhưng không thể tới. Bây giờ anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, đôi mắt hướng lên chai rượu, anh không thể đứng dậy nổi vì rượu đã ngấm hết vào trong người.

- Tiểu Vy! Tiểu Vy!

Trong cơn say, anh liên tục nhắc đến tên cô. Hình bóng cô luôn lởn vởn ở trước mặt khiến anh cứ chới với như bị mất hồn.

- Tiểu Vy...

Hình bóng ấy dần dần biến mất, thay vào đó là sự tối tăm của căn phòng làm việc. Khắp người anh nóng bừng lên như lửa đốt, mọi động tác của anh không còn được như ý muốn nữa, cả người như bị ai đó điều khiển.

Mọi thứ xung quanh Kevin dần dần tối sầm lại. Khi không còn nhìn thấy gì nữa, toàn thân anh bỗng trở nên nhẹ tênh, xung quanh mờ nhạt.

Tiểu Vy!

***

- Chị về rồi à?

- Ừ!

Nhìn sắc mặt của Vy thì ai cũng biết là cô vừa khóc rất nhiều. Huyền Anh lo lắng chạy đến, cầm lấy túi xách rồi đưa cô vào giường nghỉ ngơi.

- Chị ăn gì không? Đồ ăn em có để phần đấy!

Vy nhắm mắt lại, bờ môi tái nhợt đi.

- Chị không đói!

- Vậy chị nằm nghỉ đi! Nếu cần gì thì cứ gọi em!

Huyền Anh nhìn Vy 1 lúc. Cô cũng đoán được phần nào chuyện gì đang diễn ra. Cô tắt đèn ngủ, chậm rãi bước ra ngoài.

Vy nằm trên giường, mắt hướng ra ngoài cửa. Thấy mắt mình hơi ươn ướt, cô vội vàng lau đi. Nước mắt cứ thế trào ra, cô cũng không hiểu nguyên nhân vì sao cô lại khóc nữa. Vì bị đuổi việc ư? Không phải!

Tại sao mình lại khóc thế này? Mình điên rồi! Mình đâu có sợ bị đuổi việc chứ? Mình có thể kiếm việc làm khác ở bên ngoài mà!

Bỏ Fashiong King là bỏ tất cả. Cho dù biết điều đó nhưng cô cũng đành phải chấp nhận. Cô không lo sợ chuyện bị đuổi ra khỏi tập đoàn. Nhưng mãi đến giờ cô vẫn chưa biết vì sao cô lại khóc, lại buồn nhiều đến thế.

Đôi mắt cô dần nhắm lại, chìm vào giấc ngủ. Đành mặc kệ cho nó ướt vậy, càng lau đi nước mắt càng trào ra nhiều. Vì 1 ai đó...

Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Câu nói ấy cứ lảng vảng trong đầu khiến cô không thể ngủ được. Nếu cứ như thế này thì cô sẽ gặp ác mộng mất. Cô sợ hãi ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh căn phòng ngủ của mình. Tại sao hôm nay trông nó lại lạ đến thế? Cứ như đây là lần đầu tiên cô vào đây vậy. Cô đã quen với căn phòng với những gam màu lạnh của người đó. Khi cô đang gặp khủng hoảng về tinh thần, chính người đó đã giúp đỡ cô. Nếu không có anh, cô đã tự tử và chết từ lâu rồi. Mùi hương cùng vẻ lạnh lẽo của căn phòng cứ thi nhau hùa vào trong tâm trí cô.

Vy nhắm chặt mắt lại, cô ôm đầu, lắc lia lịa, thầm tự nhủ bản thân không được nghĩ đến những cái đó nữa. Nhưng hiện giờ, chính bản thân cô còn không thể kiểm soát nổi suy nghĩ của mình. Nó cứ đến trong vô thức để bắt cô phải nghĩ về người ấy.

- Không! Cút đi!

Cô hét lên, cầm gối và những thứ xung quanh ném tứ tung khắp phòng. Huyền Anh từ ngoài chạy vào, cô hoảng hốt đỡ lấy tay của Vy.

- Chị Vy!

- Cút đi! Đừng có ở đây nữa!

- Chị Vy!

Vy giãy giụa, đánh cả Huyền Anh. Cho dù rất đau nhưng cô vẫn cố gắng giữ chị mình, cô sợ Vy sẽ tự làm đau mình.

Bỗng mọi hành động của Vy dừng hẳn lại, cô thả những thứ cầm trên tay xuống đất, mắt nhắm lại, nằm lên trên giường ngủ ngon lành. Dường như những suy đó không còn xuất hiện trong tâm trí cô nữa.

Đặt Vy xuống, Huyền Anh cảm thấy hoảng sợ. Cô định gọi cho Kevin nhưng lại thôi. Cô sợ Kevin sẽ lo lắng cho Vy như hồi cô bị bất tỉnh vậy.

- Phải để ngày mai xem như thế nào đã!

***

Vy bước đi trên con đường vắng vẻ, xung quanh đều bị bóng tối bao trùm. Gió xào xạc, thổi mạnh khiến cô cảm thấy lạnh lẽo và 1 chút sợ hãi khi đang ở trong khung cảnh âm u thế này 1 mình.

Mình đang ở đâu thế này? Đây không phải là khu gần nhà mình!

- Có ai ở đây không?- Cô gọi lớn.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng lá cây xào xạc hòa quyện với cái lạnh đầu đông khiến cô nổi cả da gà. Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, người co ro lại vì quá rét.

Chợt từ xa có 1 bóng dáng cao ráo đang tiến về phía cô với tốc độ khá nhanh. Hình như là người đó... đang chạy. Cô sung sướng chạy tới chỗ vị cứu tinh đó.

- Anh gì ơi!

Vy khựng lại, cô chợt nhận ra khuôn mặt cùng hình dáng của người đó khi cô tiến đến gần hơn. Cho dù đang ở trong bóng tối nhưng cô cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một.

- Ke...kevin!

Kevin chạy đến, nắm chặt lấy tay cô rồi lôi đi.

- Chạy đi mau lên!

- Đi đâu?

- Đừng hỏi nhiều! Mau lên! Nếu bắt được thì chúng sẽ giết chúng ta đấy!

Nghe đến từ giết, cô sợ hãi chạy theo anh. Quả nhiên từ phía sau có tiếng chân, rất nhiều. Chắc phải 5 6 người chứ chẳng ít. Họ là ai vậy? Tại sao họ lại đuổi theo anh? Họ sẽ giết anh ư?

Hàng loạt câu hỏi thắc mắc xuất hiện trong đầu cô. Kevin vẫn đang chạy, tay anh vẫn đang nắm lấy tay cô... rất chặt. Vì nếu buông ra, cô sẽ chết bất cứ lúc nào. Cô cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Họ chạy đến 1 căn nhà nhỏ gần đó. Đó là căn nhà của đôi vợ chồng trẻ, anh đưa cô vào trong, thầm cảm ơn vị ân nhân của mình.

- Xin anh chị hãy cứu giúp chúng tôi! Có 1 bọn người đang đuổi chúng tôi từ đằng sau!

- Vậy sao? Mau vào nhà đi! Bọn chúng không thể vào đây được đâu!

- Cảm ơn 2 người!

- Không có gì! Hãy vào trong đi! Chúng tôi sẽ đối phó với bọn chúng!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai một truyện teen đầy hài hước mà KhoTruyenHay.Gq muốn giới thiệu

21-07-2016 69 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Lời Ước Hẹn

Lời Ước Hẹn

Tên truyện: Lời Ước HẹnTác giả: Gakuen AliceThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 17 chương
Dù là gió thoảng

Dù là gió thoảng

Tôi chưa bao giờ thấy ai buồn như vậy! Cảnh vật của một ngày đẹp trời như thế

01-07-2016
Người thứ ba

Người thứ ba

Sai lầm lớn nhất cuộc đời anh đó chính là đã đem lòng yêu hai người phụ nữ, anh

26-06-2016
Tuổi 17

Tuổi 17

Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào

23-06-2016
Đêm biển

Đêm biển

(khotruyenhay.gq- Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Vở kịch hai vai

Vở kịch hai vai

Tôi là một đứa con gái thuộc loại nửa mùa, tức là không già không trẻ, không xấu

28-06-2016
Có còn hơn không

Có còn hơn không

Người đánh cá quăng chài, kéo lên được chú cá con. Cá van xin được thả ra vì nó

24-06-2016
Gửi người yêu con tôi

Gửi người yêu con tôi

Tôi sẽ yêu thương người yêu thương con tôi. Tôi mong anh thương yêu con tôi và thay tôi

30-06-2016

XtGem Forum catalog