- Phải có gì để mừng cho ngày hôm nay chứ nhỉ?- Đạt cười nham hiểm.
- Hả?
Đạt kéo Trang lại gần mình, anh hôn lên môi cô coi như minh chứng cho ngày hôm nay. Trang vì bị hôn bất ngờ nên không kịp phản kháng, cô mở to mắt nhìn anh.
Sau khi môi rời môi, anh mỉm cười nhìn Trang đang đơ mặt nhìn về phía trước.
bạn đang xem “Mèo Xù Ngốc Nghếch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Này!- Anh lay nhẹ Trang.
- Này!
- Em bị điếc hả?- Đạt hét lên.
Trang từ từ quay đầu sang nhìn anh.
- Em sao thế?
- Tôi… về đây!
Cô đứng dậy, cầm lấy chìa khóa rồi mở cửa, bước ra khỏi phòng, để lại Đạt với bao sự ngơ ngác, khó hiểu.
Trang tiến về phía trước, mắt nhìn thẳng không chút cảm xúc. Trông cô cứ như là người mất hồn vậy.
Đạt lo lắng chạy theo sau cô. Anh gọi mãi mà cô không quay lại mà cũng không trả lời.
- Này!- Anh lay lay vai cô.
Trang nhắm chặt mắt lại 1 lúc rồi sau đó mở ra nhìn anh với ánh mắt tức giận.
- Ai cho phép anh hôn tôi hảảảảảảảảảảả???- Cô hét lên.
Đạt bịt tai mình lại, mặt nhăn nhó.
- Trật tự đi nào!
- Khôngggg!!! Tất cả là tại anh!- Cô tiếp tục hét cứ như muốn hành hạ anh vậy.
Anh lao tới bịt miệng cô lại.
- Em trật tự đi được không?
Cô gạt tay anh ra.
- Sao anh dám hôn tôi?
- À! Hóa ra vì anh hôn cưng nên cưng mới như thế hả?
- Tôi về đây!- Trang đẩy anh ra, chạy 1 mạch.
- Ơ Trang! Cháu không ăn à?- Bà Tuyết từ dưới đi lên.
- Cháu phải về!
- Cháu ở lại đi! Về sớm làm gì?
- Cháu xin phép!- Cô cầm lấy cặp rồi phi như bay ra ngoài cửa, bắt 1 cái taxi gần đó.
Trang lấy tay chạm nhẹ lên môi mình, mặt cô bỗng đỏ lên.
“Anh… anh ấy vừa… vừa hôn mình ư?”
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh thế. Đành lòng là cô thích anh nhưng cô không nghĩ anh lại tỏ tình với cô trước, mặc dù tỏ tình trong 1 hoàn cảnh không được “đẹp” cho lắm.
Trang tự bịt miệng mình lại.
“Chết rồi! Sao lại đồng ý làm người yêu anh ta nhỉ? Còn bố mẹ mình thì sao?”
Giờ mới nhớ ra, cô tự cốc vào đầu để tự trừng phạt cho sự ngốc nghếch của mình.
“Nhưng… kể ra cũng thật thần kì! Anh ấy nói anh ấy tìm mình ư? Khó tin quá!”- Trang khẽ cười.
Có lẽ chuyện anh với gia đình cô bây giờ chẳng còn quan trọng trong cô nữa.
“Thôi thì… mình sẽ giữ bí mật với bố mẹ! Sẽ không ai biết cả! Đúng rồi!”- Trang tự trấn an mình.
***
- Cô à! Sao cô lại biết Trang?
- À! Nó chính là đứa đã va vào cô hôm nọ đó!
- Vậy sao?
- Ừ! Mà cháu kéo con bé lên tầng làm gì thế?- Bà Tuyết cười nham hiểm.
- Cô ấy chịu làm người yêu cháu rồi!- Anh nhảy lên ghế sofa, dựa lưng vào, đan 2 tay để đằng sau gáy, chân để lên bàn bắt chéo nhau.
- Cái gì? Con bé chịu làm người yêu cháu ư?- Bà Tuyết ngạc nhiên.
- Vâng!- Anh hồn nhiên đáp.
-…
- Cô sao vậy?
- Cô không sao!
- Vậy cháu ra ăn đây! Đói lắm rồi!
- Ừ ừ! Cháu ra ăn đi kẻo nguội mất!
Đạt đút tay túi quần, vừa đi vào phòng ăn vừa huýt sáo rất tự nhiên.
Bà Tuyết khẽ nhíu mày, dùng 2 tay day day thái dương.
“Chả lẽ… con bé chưa hề biết chuyện gì ư?”
***
“Đã 10 giờ đêm rồi mà con bé Huyền Anh vẫn chưa về là sao nhỉ?”
Vy đi đi lại lại quanh nhà, trong lòng cô không ngừng lo lắng cho Huyền Anh.
Tút tút tút…
- Alô?
- Cho hỏi đây có phải là số của Phương Trang không?
- Vâng! Ai đấy ạ?
- Chị là Vy đây! Em ơi Huyền Anh có ở đó không?
- Không ạ! Bạn ý không sang đây!
- Vậy á?
- Sao thế hả chị?
- Nó không ở nhà suốt cả chiều nay! Chị lo quá!
- Để em gọi thử cho Duy! Sáng nay em về trước nên thấy Duy ở lại cùng Huyền Anh mà! Chắc Huyền Anh đang ở cùng cậu ấy!
- Kể cả thế thì nó cũng phải bảo với chị 1 câu chứ? Đằng này nó không về mà cũng không báo gì cả! Chị lo quá!
- Chị yên tâm đi! Em sẽ gọi hỏi Duy!
- Ừ phiền em nhé!
Cạch…
Vy vẫn không cảm thấy an tâm chút nào, cô có 1 linh cảm rất xấu.
Reng reng…
Như bắt được vàng, cô chộp ngay lấy điện thoại và bấm nút nghe.
- Chị Vy à! Nguy to rồi! Huyền Anh không có ở nhà Duy!
- Cái gì?
Cô đánh rơi điện thoại xuống đất, vậy là linh cảm của cô đã đúng.
Huyền Anh có thể đi đâu được ngoài nhà Trang và nhà Duy?
Nhà bố mẹ Huyền Anh xa lắm, không thể đi xe đạp điện tới đó được. Hơn nữa nếu đi đến đó thì Huyền Anh phải báo với cô 1 tiếng chứ!
Không chần chừ thêm, Vy lấy đại 1 cái áo khoác mỏng rồi mở cửa chạy ra ngoài trong sự lo lắng tột độ.
***
- Em đi đâu?
-…
Rầm…
Duy rảo bước nhanh đến gara và nhảy lên chiếc BMW quen thuộc của mình rồi phóng đi.
Reng reng…
Tiếng chuông điện thoại của Kevin vang lên từng hồi.
- Giúp tôi với! Huyền Anh biến mất rồi!
- Cái gì?
- Xin anh hãy giúp tôi! Con bé mà gặp mệnh hệ gì thì chắc tôi chết mất!
Chương trước | Chương sau