- Linh… Linh… Em ở đâu? Trả lời anh đi!- Duy mò mẫm trong bóng tối.
Chợt từ xa có ánh sáng nhưng rất mập mờ, huyền ảo. Duy chạy đến chỗ ánh sáng đó. 1 bé gái với đôi mắt to tròn trong veo mặc chiếc váy màu trắng đang đứng đó nhìn anh.
- Linh… Đúng là em rồi! Linh!- Duy lao tới.
Nhưng càng đến gần thì hình ảnh cô bé cùng thứ ánh sáng yếu ớt đó lại càng cách xa.
bạn đang xem “Mèo Xù Ngốc Nghếch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Linh! Em sao vậy? Anh đây mà! Hoàng Bảo Duy đây!
- Anh đừng đến gần em!- Tiếng nói vang xa, bao trùm cả khoảng tối rộng lớn.
- Tại sao hả Linh? Em ghét anh rồi ư?
- Em xin lỗi! Em phải đi!
- Em đi đâu? Đừng bỏ anh mà Linh!
- Anh đừng mong em nữa! Em đã là của quá khứ rồi!
- Anh yêu em Linh à! Anh chỉ yêu em mà thôi!
- Anh đừng như vậy! Người còn sống không thể yêu người đã mất!
- Vậy thì anh sẽ chết cùng em, lúc đó chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!
- Anh chẳng thay đổi gì cả! Xin anh đừng như vậy! Anh hãy sống vì gia đình, vì tương lai của anh. Đừng vì em mà mù quáng nữa! Hãy quên em đi!
- Anh không thể Linh à! Anh không thể sống thiếu em! 8 năm qua anh đã rất khổ sở, em có hiểu cho anh không?
- Em biết… em biết! Nhưng em không thể… Em xin lỗi! Xin anh hãy quên em đi! Em… em đi đây!
- Không! Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!
Linh đã biến mất, ánh sáng đó cũng cùng Linh biến mất theo. Bây giờ xung quanh Duy chỉ toàn là bóng tối. Không 1 tiếng động. Xung quanh tối đen như mực, im lặng đến đáng sợ. Nhưng Duy không cảm thấy sợ. Đối với anh, nỗi sợ hãi lớn nhất là không còn được gặp Linh nữa.
- Không! Linh! Em ở đâu? Đừng trốn anh nữa! Linh! Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!- Duy gào thét nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng của khoảng tối vây xung quanh anh.
- Cậu chủ! Cậu chủ!
Tiếng gọi của bà Kim làm Duy tỉnh giấc. Anh lại mơ, mơ về cô ấy. 8 năm qua anh không ngừng nghĩ về cô và lời hứa của mình với cô.
- Cô Kim đó à?- Duy toát mồ hôi, mặt xanh xao, nhợt nhạt.
- Cậu chủ có sao không? Ban nãy cậu chủ uống say quá nên ngủ 1 mạch đến bây giờ!
- Mấy giờ rồi?
- 6 giờ tối rồi thưa cậu chủ! Đồ ăn tối chuẩn bị được mang lên đây ạ!
- Tôi không muốn ăn! Dọn dẹp hết đi!
- Em mà không ăn thì khỏi sao được chứ?
- Em không đói!
- Tại sao em lại như thế? Có chuyện gì xảy ra với em vậy?
- Anh không cần biết!
- Anh là anh trai em! Tại sao anh lại không cần biết?
- Là anh trai thì có liên quan gì cơ chứ? Các người đi ra ngoài hết đi! Để tôi ở đây 1 mình! Đừng có làm phiền tôi nữa!- Duy hét lên.
- Duy à!
- Anh đừng nói nữa! Anh cũng ra đi!
Kevin không biết phải làm gì, anh đành đi ra ngoài cùng bà Kim và đám người giúp việc. Anh rất thương Duy vì Duy là đứa em trai ngoan, luôn luôn nghe lời anh. Không những thế, những lúc buồn, vui, Duy luôn chia sẻ cùng Kevin, thế nên anh và Kevin rất thân thiết với nhau, luôn giúp đỡ nhau khi bố mẹ không có ở nhà. Chính anh cũng không thể hiểu được điều gì đã khiến cho Duy trở nên như thế này.
- Tý nữa lại tiếp tục mang đồ ăn lên cho nó!- Kevin ra lệnh.
- Vâng thưa cậu chủ!
Duy ngồi trong phòng tối 1 mình, cứ mỗi lần gặp mưa hay ở trong bóng tối là anh lại nhớ về ngày ấy. Anh ghét mưa, rất ghét. Anh nhớ lại cái ngày đó, vì mưa mà anh đã chậm trễ, vì mưa mà anh không bao giờ được thấy nụ cười ngây thơ, trong sáng ấy nữa. Mãi mãi không bao giờ. Cả đôi mắt to tròn cũng đã khép lại trước khi anh đến.
8 năm trước, sau cái ngày định mệnh ấy, Duy chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết ngồi 1 chỗ ngắm nhìn con búp bê mà Linh tặng. Càng ngày anh càng gầy gò, ốm yếu hẳn đi. Nhờ có Kevin quan tâm giúp đỡ mà anh như có động lực để vươn lên. Tuy vậy nhưng anh vẫn chờ, vẫn đợi Linh quay về cho đến bây giờ. Khi anh lên cấp 2, đầu cấp 3 thì nỗi nhớ cũng đã nguôi đi phần nào, anh cũng sống lạc quan hơn, không còn khép kín nữa. Nhưng khi anh gặp Huyền Anh thì cái quá khứ đau buồn ấy lại hiện diện trong giấc mơ của anh. Và rồi mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc hóa ra nó mới chỉ bắt đầu.
Cạch…
- Xin chào quý khách!
- Có Ngọc ở đây không?
- Chị ấy đang ở trong phòng khách ạ! Anh tìm chị ấy có việc gì không ạ?
- Có việc hệ trọng! Tôi là bạn cô ấy!
- Vậy mời anh vào!
- Cảm ơn!
Cộc cộc cộc…
- Mời vào!
Cạch…
- Chào em!
- Ở đây không có cắt tóc nam!- Ngọc lạnh lùng nói.
- Tôi biết! Tôi không tới đây để cắt tóc!
- Vậy anh tới đây làm gì?
- Tôi đến đây vì có chuyện muốn nói với em!
- Chuyện gì?
- Em có thể đi chơi với tôi được không?
- Đi chơi?- Ngọc ngạc nhiên.
- Ừ!
- Không được!
- Tại sao?
- Tôi còn bận việc ở cửa hàng. Không có thời gian đi chơi với anh!
- Tôi đâu có thấy khách hàng? Em bận gì chứ?
- Kể cả không bận thì tôi cũng không đi đau!
- Tại sao?
- Vì tôi không thích anh!
- Em…
- Tôi làm sao? Nếu anh đến đây chỉ để nói những chuyện vớ vẩn đó thì mời anh về cho! Tôi không rảnh!
- Đây đâu phải chuyện vớ vẩn?
- Thế thì tôi không đi! Ok? Tôi không thích đàn ông con trai các anh, tôi chỉ thích con gái thôi!
- Cái gì?- Long ngạc nhiên.
- Thế nên anh mời tôi đi đâu cũng vô ích. Mà sao anh nhiều chuyện thế? Anh có về không thì bảo?
- Ôi chán quá! Tôi đang định trả em cái này nhưng vì em cứ đuổi tôi đi như thế thì tôi đành cầm nó về thôi!- Long giơ chiếc vòng cổ hình trái tim bằng kim cương mà hôm trước Ngọc cho Vy mượn để đi dự tiệc sinh nhật anh.
- Cái này… Anh lấy nó ở đâu?
- À! Cái này á? Kevin nhờ tôi trả em nhưng nếu em cứ khăng khăng đòi tôi về thì tôi không trả nữa, đành phải về thôi! Chào em!- Long quay lưng bước đi.
- Khoan!
Long chỉ chờ có thế. Anh vui lắm nhưng vẫn giả bộ lạnh lùng.
- Sao? Tôi quên gì à?- Long quay đầu lại.
- Trả tôi cái đó đi! Nó là của tôi! Tôi sẽ đưa tiền cho anh!
- Tôi không cần! Tiền thì tôi không thiếu! Em nên nhớ nhà tôi và nhà thằng Kevin ngang ngửa nhau!
- Trả mau lên!- Ngọc gằn từng chữ, mắt hằn lên những tia đỏ.
- Tôi không trả!
Ngọc đến gần Long và định đấm cho anh 1 phát nhưng ngay lập tức tay cô đã bị anh tóm lấy.
- Đừng như thế! Em nghĩ em có thể đánh được tôi ư?
- Bỏ ra!
- Em vẫn còn yếu ớt lắm! Đã vậy nếu em muốn lấy lại sợi dây chuyền này thì ngày mai hãy thu dọn đồ đạc và sang nhà tôi! Tôi muốn em làm giúp việc cho tôi!
- Cái gì?
- Tôi muốn xé toạc cái vỏ bọc ”con trai” của em ra! Đừng trốn mãi nữa! Hãy sống với đúng giới tính của mình đi! Em nghĩ em có thể đánh lừa được tôi sao?
- Không được! Tôi không sang đâu!
- Đừng cứng đầu như thế! Cửa hàng thì tôi có thể thuê người đến làm hộ mà! Sợi dây chuyền hiếm như thế này mà mất thì tiếc lắm!
- Anh…
Chương trước | Chương sau