Duy không tập trung vào học vì mải ngắm cô. Mái tóc xoăn tự nhiên dài đến khuỷu tay được cô buộc cao cùng với mái bằng hơi phồng lên. Nhìn cô chẳng khác gì 1 cô búp bê đáng yêu, xinh xắn. Duy cứ nhìn cô không rời. Từ trước đến nay con gái anh gặp đều rất đẹp. Nhưng họ đẹp nhờ son phấn, thẩm mỹ. Anh ghét điều đó, anh cho rằng đó là sự giả tạo, lớp son phấn che đi cái xấu bên trong của mình. Nhưng Huyền Anh thì khác, cô đẹp tự nhiên, chưa bao giờ đụng đến đồ trang điểm hay mỹ phẩm cho dù nhà cô rất giàu, thừa sức để mua chúng.
bạn đang xem “Mèo Xù Ngốc Nghếch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Xong rồi! Này anh xem qua đi! Cũng đơn giản lắm!- Giọng nói của Huyền Anh vang lên đưa Duy về thực tại.
- À… ờ đưa đây xem nào!- Duy giật lấy tờ giấy ghi công thức trên tay Huyền Anh.
- Anh xem anh có hiểu không? Có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi!
- Không cần! Hiểu rồi!- Duy quăng tờ giấy xuống đất.
- Tôi hỏi thật nhé! Có thật là anh kém môn Tiếng Anh không?
- Thật!
- Tại sao… Anh lại hiểu nhanh đến vậy?
- Không biết!
- Anh không hiểu ở đâu?
- Tất cả!
- Anh bị mất kiến thức từ lúc nào? Có nghĩa là anh học sút môn Anh từ năm lớp mấy?
- Không biết!
- Cái đồ…
- Tức đi!- Duy nhếch mép cười nửa miệng.
”Huyền Anh à! Mày không được tức! Hắn ta cố ý làm mày tức đó! Hạ hỏa, hạ hỏa. Thôi cố gắng lên còn về! Bình tĩnh!”- Huyền Anh tự trấn an mình.
- Thôi được! Đã thế thì tôi sẽ dạy anh kiến thức từ lớp 1! Dog là gì?
- Mèo!
- Cat là gì?
- Voi!
- Ruler là cái gì?
- Đồng hồ!
- Anh giỡn tôi đấy à? Anh có nói tử tế không thì bảo?
- Tôi không rảnh để giỡn cô! Tôi nói tử tế rồi đấy! Cô còn muốn tử tế theo kiểu nào nữa?
- Anh… anh… Thôi được rồi! Anh cũng biết biết Hello là xin chào đúng không?
- Ơ, tôi tưởng là tạm biệt?- Duy ngơ ngác.
- Trời ơi là trời! Tôi điên vì anh mất thôi! Bây giờ tôi mới hiểu vì sao những người từng làm gia sư cho anh đều không chịu nổi quá 1 ngày!
- Thế lúc đầu tiên sao cô còn nhận kèm cho tôi làm gì?
- Đấy là do cô chủ nhiệm nhờ tôi! Với lại lúc đó tôi không biết anh chính là tên tông xe tôi hôm nọ!
- Đừng có biện hộ! Cô biết tôi là ai rồi nhưng giả vờ không biết để tiếp cận tôi phải không? Nói thật đi, cô thích tôi rồi đúng không?
- Anh điên à? Tôi ghét anh đến tận xương tủy. Nghe đến tên anh là đã thấy ghét rồi, cái gì mà Hoàng Bảo Duy chứ?
- Nói dối!
- Không dám!
- Không tin!
- Tùy anh!
- Thôi! Cô về đi! Mai học tiếp! Tý nữa tôi đi chơi với bạn nên phải chuẩn bị sớm.
- Yê!- Huyền Anh nhảy cẫng lên.
- Hả?- Duy nhíu mày.
- À… Ý tôi là anh cứ đi đi, mai tôi sẽ đến!
- Nhớ đấy! Mai cô mà không đến thì cô sẽ biết tay tôi!
”Mai còn lâu tôi mới đến! Tôi không ngu!”
- Biết rồi!
Huyền Anh mở cửa, trong lòng sung sướng tột cùng. Khi cô vừa đi khỏi, Duy lập tức rút điện thoại ra và gọi…
- Alô cô Kim hả? Hãy cho xe bám theo Huyền Anh nhé! Tôi muốn biết địa chỉ nhà cô ta!
- Vâng thưa cậu chủ!- Người đàn bà tên Kim chính là người ban nãy đã mở cửa và đưa Huyền Anh lên phòng Duy.
Huyền Anh phóng chiếc xe đạp điện đi dạo khắp phố trong niềm hạnh phúc khi đã thoát khỏi Duy mà không hay biết rằng có 1 chiếc xe ôtô đằng sau đang bám theo.
- Thưa cậu chủ! Đây là địa chỉ nhà cô Huyền Anh ạ!
- Tốt lắm! Đi được rồi!- Duy xua tay.
- Vâng! Chào cậu chủ!
”Gần nhà mình ghê! Ha ha ngày mai cô cứ thử không đến xem! Tôi sẽ cô biết thế nào là lễ độ!”
Chương trước | Chương sau