Disneyland 1972 Love the old s
Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng


Tác giả:
Đăng ngày: 27-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 100 đánh giá )

Mật Mã Cuối Cùng - Chương 17

↓↓
- Tôi không sai. Việt An, tôi không sai. Vậy thì dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô dám nói rằng sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi chịu quay đầu lại? Cô không thử nhìn lại bản thân mình trong gương xem mình là cái gì mà đòi tha thứ cho người khác? Cô chỉ là đồ dư thừa, là của dư thừa của xã hội thôi có hiểu không? Nếu không có cô, tôi vẫn là cậu ấm, vẫn là đại thiếu gia nhà họ Hoàng. Không có cô tôi vẫn có thể có anh em ruột thịt. Cô dựa vào cái gì mà đòi làm em gái tôi? Không có cô, không có Lưu Hùng, tôi đã chẳng phải sống giống như con kí sinh sinh trùng trong thân xác thối rữa? Đáng ra cô không nên đến thế giới này, đáng ra cô nên chết từ khi mới lọt lòng mới đúng Việt An ạ.

bạn đang xem “Mật Mã Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Tôi không có lỗi, tôi không có lỗi, là các người có lỗi với tôi trước. Là ông bố nuôi của cô cướp mất mẹ tôi trước. Là ông ta hại bố tôi, hại ông mất vợ đến phát điên, hại chết ông. Hại tôi suýt chút nữa thì đánh rơi cả sản nghiệp vào tay chú họ. Là các người, là các người có lỗi với tôi trước.

Là lỗi của tôi sao? Là tôi có lỗi với anh trước sao? Thật thế sao?

Thì ra tôi vốn dĩ không nên đến thế giới này. Thì ra sự tồn tại của tôi trên thế giới này lại làm người khác đau khổ đến vậy. Thì ra sau 16 năm sống trên nước mắt của người khác để một ngày biết rằng mình chỉ là của dư thừa, chỉ là đồ bỏ đi, sinh mạng không đáng đồng tiền. Thì ra nếu tôi không xuất hiện trên thế giới này, ở đâu đó người ta sẽ được hạnh phúc. Và ba sẽ không chết, mẹ sẽ không chết, bố Hoàng Kiên Chánh cũng sẽ không chết. Thì ra ba mạng người ấy đều là tôi hại chết. Thì ra tôi là kẻ gián tiếp dẫn đến cái chết của họ chứ không phải Hoàng Kiên Chánh cũng không phải Vĩnh Quang.

Sống 16 năm để đến một ngày biết rằng mình nên chết từ thủa lọt lòng mới đúng.

Sống 16 năm để đến một ngày biết rằng mình là đồ thừa.

Ngày trước, mỗi lần nghe cô bạn ở dãy bàn bên cạnh thủ thỉ rằng đời bất công rồi thì bản thân mất hết tinh thần mà chán sống này nọ. Tuy là không thể hiện ra mặt nhưng tận sâu đáy lòng, tôi khinh, khinh thường cô ta.

Khinh vì cô bạn ấy chẳng bao giờ biết quý trọng bản thân, lúc nào cùng tự làm mình bị thương. Mà lý do kể ra thì toàn những chuyện không đâu. Bố mẹ mắng: buồn, uống rượu, lấy dao lam rạch tay song chụp ảnh post face, viết status mấy chục đôi giấy chiếu cáo cho thiên hạ biết mình tủi hổ ra sao, đau khổ thế nào. Thất tình, café thâu đêm, vớ đại anh chàng nào đó, chẳng cần quan tâm xem có đàng hoàng tử tế hoặc quen biết gì không? Cứ thế, café cà-pháo với hắn từ sáng đến chiều.

Lại nói, cô bạn ấy thuộc dạng ghét tôi cực. Không! Nói đúng hơn là cô bạn ấy “ước được như tôi”. Ước được như tôi vì tôi là con một, gia đình khá giả, bố mẹ thương yêu cưng nựng. Ước được như tôi vì từ bé đến lớn cô bạn ấy chẳng bao giờ có lấy một người bạn thân đúng nghĩa. Ước được như tôi vì mặc cảm rằng ngoại hình của mình không được bắt mắt, thành tích học tập lại luôn đứng chót lớp. Giờ thì… có còn muốn “ước được như tôi” nữa không? Ha ha, buồn cười thật đấy, trên thế giới này, hạnh phúc nào mà chẳng có cái giá của nó!

Tôi đưa hai tay lên ôm chặt lấy miệng, cố đè lại tiếng nấc đang trực trào ra. Tôi thừa biết, khóc chẳng ích gì. Nhưng nước mắt lại mặc sức rơi, làm sao để cản lại đây?

Tôi viện cho mình cái cớ “chẳng còn nhà để về nữa” vì ở góc nào đó, tận sâu trái tim. Tôi muốn bỏ qua hết tất cả, muốn tiếp tục sống, muốn làm một đứa em gái ngoan, coi như chưa từng sảy ra chuyện gì. Cứ thế, có lẽ dần dần, Hoàng Kiên Chánh sẽ đón nhận tôi đúng với danh nghĩa một đứa em gái. Ngày lại qua ngày, anh sẽ bỏ xuống cái mặt nạ vô cảm, khó coi ấy.

Có thời gian tôi từng thương hại Hoàng Kiên Chánh. Tôi từng đem anh ra so sánh với cô bạn ở dãy bàn kế bên. Để biết rằng anh đáng thương hơn đáng trách, tôi tự nói với lòng rằng: “Nhiều lắm anh cũng chỉ là một cậu bé thiếu thốn tình thương từ bé mà thôi.” Có một thời gian tôi đã từng muốn bù đắp cho hoàng Kiên Chánh. Nhưng giờ thì, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi mệt khi cứ phải sống thế này lắm rồi.

Thân tôi sao lại giống cánh Lục Bình thế này? Nước chảy hoa chôi…

Tôi đã cố quên hết tất cả, tôi muốn sống, tôi muốn sống tiếp. Đến con kiến còn ham sống sợ chết huống chi con người, huống chi tôi…

Thế nhưng Hoàng Kiên Chánh, anh hết lần này đến lần khác không cho tôi cơ hội.

Tôi biết anh mất bố, anh tổn thương. Thế còn tôi thì sao? Tôi mất ba tôi không đau, không buồn, không tổn thương sao?

Tất cả là lỗi tại tôi? Hoàng Kiên Chánh, anh có từng nghĩ qua không? Người ấy không phải là ba ruột tôi. Tôi đến thế giới này chỉ để cho họ một gia đình hoàng chỉnh, có vợ chồng, con cái. Ân oán đời trước tại sao lại đổ hết lên đầu tôi?

Tôi mệt lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi !

Ngày trước Hoàng Kiên Chánh nói chết là hết, mọi buồn vui đau đớn cũng theo đó mà cuốn sạch. Ha ha… ha ha… có lẽ bây giờ tôi chỉ còn mỗi con đường đó để đi.

Sao nhỉ? Người ta vẫn thường nói: “Cười người hôm trước hôm sau người cười.” Ừ thì đúng rồi đấy. Bây giờ ai muốn cười tôi thế nào cũng được. Buông xuôi thôi, tôi mệt lắm rồi.

- Anh… Anh Chánh, em… xin lỗi…

Gì thế này? Lại khóc nữa rồi. Việt An ngốc này, từ bao giờ mà mày lại trở nên ủy mị như thế? Yên nào, đừng làm loạn chứ!

Tôi mím chặt môi cố nuốt dòng lệ đắng vào trong, cố không cho mình khóc nhưng chẳng thế nào… nước mắt thi nhau rơi, tôi chẳng thể nào, chẳng thể nào cản nó lại được.

- Anh Chánh, em xin lỗi, đáng ra em không nên đến thế giới này.

Tôi quay người chạy vội ra ban công, như một chút chim tung mình giữa trời, không mảy may do dự vươn người lao xuống. Tôi biết rằng đợi mình dưới kia không phải nệm dày tám mét, dưới kia vô số đá lởm chởm, ngã xuống chỉ có thịt nát xương tan. Tôi biết ngã từ tầng hai xuống không phải chuyện đùa. Nhưng tôi cũng biết thời khắc này quay đầu lại, đối với anh trai, tôi vẫn chỉ là một đứa con ghẻ.

- KHÔNG!!! Việt An, không…

Trời xanh thật!

Tôi thấy trước mắt mình dần nhạt nhòa. Tôi thấy căn nhà nhỏ của tôi. Nơi ấy có ba có mẹ, họ đang vẫy tay gọi tôi, gọi tôi về ăn cơm. Tôi nhìn thấy Trần Tiến, thấy nó đang dựng xe đạp trước của nhà và đứng cười với tôi. Tôi nhìn thấy Lý Ngân, thấy con bé khoe có món đồ handmade mới làm rất đẹp, nói rằng muốn tặng cho tôi. Sau cùng tôi còn thấy lúc ấy mình đã cười rất tươi, rất hạnh phúc.

Tôi yên lòng nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.

Nơi đất khách quên người, dường như có ai đó ôm lấy tôi thủ thỉ xin lỗi.

.

.

.

Còn kịp không cho một lời “xin lỗi”?

Nước mắt mặn chát hòa cùng máu tươi.

Linh hồn rách toạc ném bên thể xác.

Liệu viết thương này… còn có ngày lành?

Ry Hanna (Lệ Quỳnh)

…The End…

Chương trước | Chương sau

↑↑
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương
Trở về

Trở về

Ngược nắng, ngược gió về lại chốn xưa, nơi đó có cánh diều bay trên đồng xanh

23-06-2016
Sinh nhật cuối cùng

Sinh nhật cuối cùng

"Anh có yêu em không?" Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch.

30-06-2016
Con có quyền hạnh phúc

Con có quyền hạnh phúc

Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu

23-06-2016
Con cáo và cái bóng

Con cáo và cái bóng

Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng

24-06-2016
Cô nàng đỏng đảnh

Cô nàng đỏng đảnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi

Thời gian vội vã trôi, con người tấp nập với trăm công ngàn việc. Đó là

23-06-2016