
Mật Mã Cuối Cùng
Tác giả:
Hoàng Kha
Đăng ngày: 27-07-2016
Số chương: 18
5 /
5 (
78 đánh giá )
Mật Mã Cuối Cùng - Chương 16
Hoàng Kiên Chánh lại một lần nữa ngửa cổ cười vang, bỗng nhiên tràng cười ấy bị một tiếng hừ mạnh của hắn cắt ngang. Dừng lại một chút cười cười, hắn giơ sập tài liệu lên nói:
bạn đang xem “Mật Mã Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi ngồi bó gối dưới nền gạch, ngồi cười mỉa Hoàng Kiên Chánh. Hắn chẳng là cái thá gì cũng chẳng có cái quyền gì nói ba tôi “chết đi”. Đến một vị thẩm phán quyền cao chức trọng, nắm trong tay quyền sinh quyền sát mà còn phải thông qua người này người kia để tuyên án tử hình phạm nhân thì hắn là cái thá gì mà dám nói ba tôi như vậy? Cứ cho là ông chơ chọi trong cái xã hội này, cứ cho là ông trắng tay thì hắn cũng chẳng là gì để mà quyết định mạng sống của ông.
Bỗng dưng Hoàng Kiên Chánh xoay người, giang tay chỉ thẳng vào máy quay sau lưng mình hét lên:
Tôi kinh hãi nhìn cơ mặt vặn vẹo của ba, ông tóm lấy tay Hoàng Kiên Chánh, giọng nói hoàng hốt:
Hoàng Kiên Chánh quay phắt người lại, trưng ra cái bộ mặt như thể mình vừa mới được người ta kể truyện cười cho nghe. Hắn nói:
Hắn phì cười một tiếng, tiếp lời: < Hay không? Một kế hoạch hết sức hoàn hảo.>
Từng tiếng sấm nối tiếp nhau đánh về phía tôi. Mà tôi thì không có nơi để ẩn náu… Hai mắt tôi trở nên mơ hồ, trời đất quay cuồng, cái đó gọi là anh em sao?
Hoàng Kiên Chánh cười lớn một tiếng tiếp lời:
Tôi nghe ba phát ra âm thanh thì thầm:
Lại một lần nữa nhiễu sóng, nhưng lần này chẳng còn gì để coi, đoạn băng đến đó là hết. Tôi đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo, co chân đứng dậy, vừa cười vừa mở cửa bước ra khỏi phòng ba mẹ. Đêm khuya tĩnh mịch, căn nhà trống không chỉ còn lại mình tôi. Táp nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, tôi nhìn lại mình qua gương. Trước đây tôi từng là một đứa con gái vô lo vô nghĩ, sống một cuộc sống vô tư đầy ắp tiếng cười. Nhưng giờ thì sao? Liệu rằng sau này tôi còn có thể cười nổi nữa không? Có thể không?
Ngày trước tôi khinh bỉ, coi thường Hoàng Kiên Chánh nói cậu ta bị tự kỉ. Tôi cứ mãi thắc mắc tại sao Hoàng Kiên Chánh lại cao hơn 1 m 80. Rồi thì cái bản mặt đẹp trai ấy rõ ràng là tuổi ngoài đôi mươi, thế những lại khoác trên người đồng phục học sinh trung học. Lại nói, hôm đầu nhập học, tại sao khi nhìn tôi, đôi mắt nâu lại chất chứa toàn ghét bỏ, ghét tôi đến tận sương tủy? Đã nhiều lần tôi tự hỏi, mình đã làm cái gì sai? Nhưng tôi đâu có sai? Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta.
Cứ thế, ba tháng không nhanh không chậm qua đi, Hoàng Kiên Chánh như bóng ma ăn sâu vào cuộc sống của tôi. Vì tôi ghét cậu ta và vì đi đến đâu cũng có người hỏi thăm hotboy của trường giờ đang làm gì, ăn cơm chưa, có bạn gái chưa, học giỏi lắm à? Cứ thế, ti tỉ các câu hỏi, mà tôi không quan tâm hay đúng hơn là không muốn biết. Nhưng không muốn biết cũng phải biết.
Rồi bỗng đâu, Vĩnh Quang lại xem ngang cuộc đời tôi hệt như cái cách Hoàng Kiên Chánh xuất hiện trước mặt tôi ba tháng trước. Đầu tiên là chọc tức tôi, kiếm chuyện gây sự với tôi, cứ thế, họ bước vào cuộc đời tôi như vốn dĩ phải thế.
Kéo theo một kế hoạch hoàn mĩ, hết người này đến người này đến người này đến người khác thi nhau đóng vai người tốt. Giúp tôi giả mật mã, cười nói với tôi như thân lâu rồi, thậm chí còn sả thân bảo vệ tôi trong căn hầm ở trên đồi.
Kết quả thu lại thì ngoài sức tưởng tượng. Tôi đã khóc, khóc thật nhiều cho Hoàng Kiên Chánh. Tôi cứ đinh ninh rằng anh ta mất tích là vì mình. Nhưng giờ thì sao? Tất cả chỉ là một vở kịch. Mà đào chính là tôi đây lại diễn quá mức xuất sắc. Tôi có nên mở tiệc ăn mừng tự khen bản thân mình giỏi không? Diễn giỏi đến mức nhà tan của nát, diễn giỏi đến mức mất cả bố lẫn mẹ.
Cứ ngỡ tất cả chỉ là tình cờ, vậy mà chẳng thể ngờ…
.
.
.
Rạng sáng, mặt trời vươn vai thức dậy sau từng dải mây hồng. Tôi ngồi trên ghế sa-long tiện, vắt chân chữ ngũ, tư thế oai nghiêm. Chẳng biết dáng vẻ của mình dữ tợn đến nhường nào mà khi vừa nhìn thấy tôi, Trần Tiến đã giật nảy mình. Nó “ngắm” tôi bằng đôi mắt hoảng sợ, lắp bắp nói.
- Việt An… lại có truyện gì nữa à?
- Có gì đâu? – Tôi cười tươi, cố tình nháy mắt phụ họa cho câu nói của mình. – Đang cầm cái gì đấy? Đưa đây coi…
- À? Bữa sáng. – Trần Tiến để bịch đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh tôi. – Mà mày bị gì à?
- Vớ vẩn, tao thì bị gì được chứ? – Tôi nguýt Trần Tiến một cái, làm mặt hình sự ra chiều giận dỗi. – Giỏi nghĩ linh tinh.
Trần Tiến ném cho tôi ánh mắt khinh rẻ, theo kiểu “tin được chết liền”. Song lại chẳng nói gì. Tôi cười cười, cố tỏ ra mình vẫn là con bé Việt An đành hanh thường ngày, hất mặt quát:
- Được rồi, mua đồ ăn xong rồi thì về đi. Còn ngồi đây làm gì? Tính chanh ăn với chị đấy hả?
- Tao khinh…
- Cái gì? – Tôi giãy nảy lên, sẵn giọng quát. – Tao mới là đứa có quyền nói câu ấy đấy. Mày đang ở nhà tao mà dám vênh mặt làm tướng vậy hả? Thích chết à? – Tôi dứ nắm đấm lên đe dọa. Trần Tiến cũng rất biết phối hợp, nó thấy tôi nổi sùng thì cười đầy bỡn cợt, tự ý ngồi dịch về sau, ngồi sát mép ghế. Liền một giây sau đó, Trần Tiến dang chân đạp thẳng tôi về mép ghế bên kia, làm ổ bánh mỳ đang để trước miệng tôi rơi bịch xuống đất. Vừa bực vừa thẹn, tôi vơ lấy cây chổi lông gà để cạnh mình, lao vào đập Trần Tiến túi bụi. Mặc dù tôi dùng lực không nhiều, thế nhưng đập lên người cũng gây đau đớn lắm. Trần Tiến bị đánh cho vài cái, trái với thường lệ lại chẳng hề quát tôi, thế nhưng nó cũng chẳng hề chịu thua, liền giằng lấy cán chổi từ tôi. Hai chúng tôi quật nhau một trận ngay trên ghế sa-lông tiện, trên tay tôi vẫn lăm lăm cây chổi lông gà vừa nhỏ vừa dẻo, lao vào không khí cứ thế kêu vun vút. Trần Tiến ra sức đoạt lại chổi của tôi, những đâu có dễ. Vật lộn một lúc tôi bắt đầu mệt lử, thở dốc, tóc tai xõa bung, cột tóc trên đầu bỗng nhiên trơn tuột xuống, lủng lẳng bên mai. Chính lúc phân tâm ấy, Trần Tiến chiếm đoạt thành công cây chổi trên tay tôi. Tôi giận tím mặt, nhào đầu về phía trước toan cướp lại. Trần Tiến đã trở mình bật dậy đứng trên ghế, một tay giương cao cây chổi, vóc dáng nó cao vọt hẳn so với tôi, tôi kiễng chân cũng không tới, tôi bật nhảy mấy lần định chụp lấy cán chổi, Trần Tiến đổi tay, tôi lại nhảy, nó vẫn đổi… tôi nhún nhảy liên tục những bốn - năm lần, lần nào cũng vồ hụt, Trần Tiến thế mà tỏ ra đắc ý vô cùng:
- Nhảy à! Nhảy nữa đi!
Tôi tức lắm, toan chống hông quạt cho Trần Tiến một trận thì bỗng dưng điện thoại trong túi nó vang lên. Tôi thấy khi nhìn vào màn hình điện thoại, Trần Tiến thoáng nhíu mày. Rất nhanh sau đó, nó lấy lại dáng vẻ bất cần đời thường ngày, nhấn nút nghe trước mặt tôi.
Loáng thoáng câu được câu không của nó với người ở đầu giây bên kia, thêm cả lời giải thích “gia đình tao sảy ra chuyện rồi” khi Trần Tiến co chân chạy thẳng ra ngoài cửa. Lúc bấy giờ tôi hệt như người vừa mới thoát khỏi cơn mê, một hai sống chết ôm chặt lấy tay Trần Tiến hỏi:
- Mày đi đâu?
Trần Tiến vội vàng gỡ tay tôi ra, mặt mày tím tái, nói như mắng người:
- Ông tao không được khỏe, giờ tao phải theo bố về quê…
Chẳng đợi Trần Tiến nói hết câu, tôi vội buông tay nó ra đứng cười chua chát. Ban đầu là Lý Ngân, giờ lại đến Trần Tiến… Còn gì nữa đâu để mà níu kéo?
- Vậy… tạm biệt!
Tôi thốt lên khe khẽ đủ cho bản thân mình nghe. Tự thấy sống mũi cay cay nên vội vàng chôn mặt xuống nền gạch, nhai đi nhai lại mười đầu ngón chân. Tôi không muốn, thật sự không muốn đến một chút tự tôn cuối cùng này cũng bị mất đi. Tôi đã mất hết tất cả rồi, mất mẹ mất cha, mất cô bạn thân từ ngày nối khố, mất đi Trần Tiến – người luôn quan tâm đến tôi. Và giờ, tôi chẳng còn gì, chỉ còn mỗi niềm kiêu hãnh vô danh này mà thôi. Vậy nên… xin đừng cướp đi của tôi, dù là một hạt sỏi nhỏ đi nữa, tôi cũng muốn có người đồng hành cùng mình đi nốt đoạn đường phía trước. Nhiêu đó là đủ rồi.
- Cái gì mà tạm biệt? Nói nghe như ngày mai mày chết đến nơi ấy. Rõ vớ vẩn!
Trần Tiến giang tay cốc vào đầu tôi một cái đau điếng, vậy mà tôi vẫn con cười được, cười nói “tạm biệt”. Trần Tiến thấy vậy thì thoáng chau mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi cũng chẳng nói gì. Song, dắt xe chạy thẳng về nhà. Tôi đứng đó nhìn theo bóng lưng Trần Tiến khuất dần mà tự nhủ: “Chẳng biết có còn gặp lại không?”
.
.
.
Hoàng Kiên Chánh – anh trai cùng mẹ khác cha bước đến trước mặt tôi nói “xin chào” khi tôi đã bị nỗi đau nướng sắp thành than. Nhưng lúc nhìn thấy anh ta tôi vẫn cười, cười nói: “Chào anh trai”.
Trước ngày Hoàng Kiên Chánh đến tìm tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi cứ đinh ninh rằng khi gặp được anh ta tôi sẽ mạnh dạn cho anh ta vài cái bạt tai mà không thương tiếc. Tôi sẽ mắng chửi anh ta bằng tất cả vốn từ ngữ mình có. Ấy vậy mà không, tôi đơn giản là chỉ ngồi cười nhạt, cười vì tôi ngu ngốc, lúc nào cũng tỏ ra mình thông minh, biết hết tất cả. Nhưng sự thật thì sao? Sự thật là tôi chẳng biết gì cả. Tôi đã quá sai, sai nặng nề khi lúc nào cũng tỏ ra mình là một đứa con gái cá tính. Tôi đã quá kiêu hãnh khi đứng trước mặt Vĩnh Quang khoe khoang rằng mình hay ho thế này thế nọ, để rồi chẳng hề hay biết bản thân đang bị dắt mũi.
Ngày trước Trần Tiến từng nói tôi là một đứa con gái đơn giản, suy nghĩ ngớ ngẩn và bản chất thật thì không khác gì trẻ con học đòi người lớn. Lúc ấy tôi tức lắm, càng cổ cãi cố, cãi cho bao giờ thắng thì thôi. Thấy tôi giở thói đành hanh, Trần Tiến lại càng được đà ngồi chê tôi tợn. Nó nói: thật ra ba cái trò vặt vãnh của tôi chẳng lừa được ai đâu. Nhưng vì thấy tính tôi hay hay, ưa diễn kịch rồi thì lúc nào cũng tỏ ra mình là một con nhím đích thực nên họ mới a rua a tòng hùa theo mà thôi. Thực chất, từ đầu đến cuối, mọi việc tôi làm chỉ là trò cười, một trò cười mà thôi.
Ngày ấy nhỏ tuổi chẳng biết gì, đến tận bây giờ tôi mới ngộ ra rằng xích mích với bạn trai của cạ cứng, tỏ ra thông minh trước mặt bạn cùng lớp – Hoàng Kiên Chánh. Vô tình mọi thứ tôi làm đều nằm trong kế hoạch của họ, một kế hoạch hết sức hoàn hảo.
Tôi cười cười ngửa cổ hỏi anh trai, giọng điệu bỡn cợt:
- Anh à, có nhất thiết phải vạch ra kế hoạch tỉ mỉ như vậy không? Chỉ cần anh nói vài câu thôi, cũng đủ tước đi sinh mạng của một người rồi mà? – Tôi ngân nga hai chữ “một người”, đại não xoay mòng mòng, nó bắt tôi phải khắc sâu khuôn mặt đau khổ của ba vào tận sâu đáy lòng. – Cần gì phải tốn sức lừa em suốt thời gian qua? Anh cũng dư thời gian quá nhỉ? – Tôi cợt nhả khích hắn. – Hay anh ước được quay lại thời niên thiếu, nhìn đám con gái vây quanh mình, khen mình đẹp trai, tự kỉ?
Hoàng Kiên Chánh khoăn hai tay trước ngực, nhếch mép cười, giọng điệu hời hợt:
- Cứ cho là vậy đi.
Tôi tặc lưỡi, nhại lại:
- Cứ cho là vậy đi? – Đưa tay lên giả vờ gãi đầu, tôi hỏi: - Anh để bạn mình tiếp cận em làm cái gì? Khoác lên người lớp vỏ Bùi Vĩnh Quang rồi lại còn tự dán lên trán cái mác bạn trai Lý Ngân nữa, như vậy để làm gì?
- Để làm cái gì à? Vậy ra cô không hiểu cái gọi là “tình đầu chỉ đẹp khi tình giang giở” à? Anh biết cô chưa yêu ai bao giờ nên muốn cho cô nếm thử cái gọi là “thất tình, mất bạn”. Nhưng tiếc thay, cô đúng là một diễn viên không biết nghe lời.
Tôi nghiêng đầu, đưa ngón út lên lỗ tai ngoáy ngoáy cười mỉa. Song lại giơ ra trước mặt dùng ngón cái gẩy gẩy ngón tay nói đầy tự hào.
- Anh có trả cho em được đồng cát-xê nào đâu mà đòi diễn hay diễn dở? Với cả anh đánh giá thấp em quá rồi đấy. Em yêu bằng lý trí chứ không phải bằng con tim. Hơn nữa, đã đồ của người khác, em sẽ không bao giờ động vào.
- Đúng là anh đã đánh giá thấp cô thật, đến cả đồ của người khác mà cô cũng dám động vào. – Vừa nói Hoàng Kiên Chánh vừa giơ tấm ảnh Bùi Vĩnh Quang hôn tôi ở nhà vệ sinh nam lên, nở một nụ cười chiến thắng.
Thoáng thấy tấm ảnh ấy, tôi tự thấy bản thân chả có chút gì gọi là xấu hổ. Ngược lại còn ngồi cười tí tởn, chu môi giận dỗi.
- Anh à, em gái anh bị người ta cưỡng hôn đấy!
Hoàng Kiên Chánh bật cười thành tiếng, hắn nâng tay xoa xoa đầu tôi. Hệt như ngày bé, tôi từng ước mình có một người anh trai để được nũng nịu cưng chiều, để khi đánh không lại Trần Tiến, tôi vẫn còn anh trai, còn người giúp tôi đòi lại công bằng. Người anh trai mà tôi từng ước đang đứng ngay trước mặt, nhưng tận sâu trong đôi mắt đó không phải là cưng chiều bảo bọc mà là…
- Em gái à, có lẽ em không biết chứ xã hội này chỉ coi trọng kết quả thôi. Hệt như một người thi trượt đại học, thì từ đó về sau ôm trọn lấy hắn toàn là coi thường và khinh rẻ. Trong mắt người đời hắn chỉ là một tên vô dụng, đến đại học cũng không thi đậu. Chứ họ sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn đã vất vả thức đêm học tập như thế nào đâu. Em cũng vậy đấy, Lý Ngân chỉ quan tâm đến những thứ anh đưa con bé thôi, nó sẽ không bao giờ để tâm lúc đó thái độ của em ra sao đâu?
Tôi biết, tôi biết Hoàng Kiên Chánh nói không sai. Đúng thật là cái xã hội này chỉ coi trọng kết quả và tôi cũng biết chuyện ấy lâu rồi.
Ngày còn học cấp hai, tôi nằm trong đội tuyển học sinh giỏi Lý của trường, vinh dự là một trong ba người đại diện trường đi thi huyện. Tôi biết thi huyện chẳng có gì đáng nể, nhưng ngày ấy nhỏ tuổi, hơn bạn bè chút xíu đã là oai lắm rồi. Lúc bấy giờ, tôi biết so với hai bạn cùng ôn, tôi chẳng là cái đinh ghỉ gì cả. Nên tôi ra sức học, học và học. Tôi tự đặt mục tiêu cho mình, không xong không ngủ. Tôi nhớ ngày ấy mẹ dọa nạt một hai đòi cất đèn học nếu tôi không chịu đi ngủ. Tôi nhớ ngày ấy da mặt mình xanh xao, mắt trắng dã và bản thân thì ngày một gầy đi. Nhưng kết quả thì sao? Tôi nào có thi đậu, thạch sùng vẫn là sạch sùng thôi. Hôm công bố kết quả thi, tôi không khóc, thật sự là lúc đó tôi không khóc. Đơn giản là chôn mình vào góc phòng, đắp lên người lớp bụi thời gian, tôi tưởng mình giỏi giang, hóa ra tôi chẳng là gì. Tôi biết ba mẹ sẽ không trách tôi, Trần Tiến sẽ không chọc quê tôi và Lý Ngân sẽ vẫn cười đùa với tôi như ngày trước. Nhưng tôi, tôi biết bản thân mình vô dụng, dù là chăm chỉ thì sao? Chăm chỉ cũng không bằng người ta vừa chơi vừa học. Dù cho cả thế giới này có công nhận tôi chăm chỉ thật thì sao? Thì sau cái gọi là công nhận ấy vẫn là: “Vậy mà còn không đậu.”
- Ba tháng lên kế hoạch, vẽ bia chọn tâm, một tháng căng tên bắn. Anh có thấy như vậy là quá lãng phí không? Lãng phí thời gian ấy.
- Không, không lãng phí chút nào đâu, suốt thời gian qua, xem cô diễn kịch cũng vui đáo để đấy. – Hoàng Kiên Chánh nhếch môi cười nhạt, nâng tay xoa xoa mặt tôi: - Gầy rồi, nhưng không sao, từ từ anh sẽ giúp cô vỗ béo.
Chương trước | Chương sau

Dì Nhỏ Của Tôi
Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện
26-07-2016 26 chương

Tên Kia Đừng Tưởng Bở
Tên truyện: Tên Kia Đừng Tưởng BởTác giả: Congchuayeutruyentranh. (Sunflower)Thể
26-07-2016 23 chương

Sống Như Tiểu Cường
Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để
23-07-2016 44 chương

Tao Ghét Mày
Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm
21-07-2016 18 chương

Bác Sĩ Bảo Cưới
Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người
21-07-2016 15 chương

Nhật Ký Mang Thai Khi 17
Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:
26-07-2016 45 chương

Bác Sĩ Bảo Cưới
Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người
21-07-2016 15 chương

Nhẹ Bước Vào Tim Anh
Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ
21-07-2016 120 chương

Hoa Hồng Là Em
Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt
22-07-2016 21 chương

Đồ Heo... Thích Cãi Anh Lắm Hả?
Tên truyện: Đồ Heo... Thích Cãi Anh Lắm Hả?Tác giả: Ngọc TrâmThể loại: Truyện
27-07-2016 15 chương
Thầy là bạn của tụi em
(khotruyenhay.gq) Chúng em nhớ khi thầy sửa nhà, học nhờ bên hàng xóm, nóng bức kinh
28-06-2016
Người đàn bà ở tầng hai
(khotruyenhay.gq) Ngay đêm đầu tiên ở căn nhà mới, anh đã hoảng hốt lay chị dậy:
-
29-06-2016
Lời thương chưa ngỏ
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để
28-06-2016
Đồng tiền của mẹ
Ba mẹ chia tay nhau từ khi tôi còn rất bé, khoảng thời gian thơ ấu không hề dễ
24-06-2016
Li dị chán lắm
Audio - Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật
01-07-2016
Bạn tôi
Những người như anh đã để lại phía sau cuộc đời mình những dấu chân mà thời gian
26-06-2016
Cô gái khóc trong mưa
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau
26-06-2016
Ôsin nổi loạn - Suly
Giới thiệu:
Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm
12-07-2016 105 chương
Nếu ngày mai trời lại sáng
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Đau
25-06-2016
Bắt ma
(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1)
- Sư thầy cũng tin có
27-06-2016