Ring ring
Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng


Tác giả:
Đăng ngày: 27-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 58 đánh giá )

Mật Mã Cuối Cùng - Chương 11

↓↓
- Giỏi! Vậy cậu cứ ngồi đấy mà suy nghĩ đi. Tôi đi đây. – Nói rồi chẳng kịp để tôi ư hử gì cả, Vĩnh Quang đã xách balo đứng dậy đi về hướng cửa quán. Tôi lật đật đẩy ghế, lập tức chạy theo cậu ta.

bạn đang xem “Mật Mã Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

.

.

.

Đứng giữa nghĩa trang với hàng nghìn cặp mắt từ các bia mộ chiếu đến. Tôi thấy lông măng, lông tơ, da gà, da vịt đồng loạt nổi lên vì… sợ. Thêm vào đó, Vĩnh Quang còn chêm ngay một câu chết nửa linh hồn.

- Giờ thế này, tôi với cậu chia ra hai hướng. Cậu đi đằng kia, tôi đi đằng này…

- Làm gì? – Tôi hét lên cắt đứt lời nói của hắn.

- Ơ… - Vĩnh Quang ngớ người song tiếp lời: - Thì để có được cái nhìn bao quát về cái khu nghĩa trang này chứ làm gì? Hay là cậu nghĩ tôi đưa cậu đến đây ngắm cảnh, bắt dế, tảo mộ, xem mặt trời lặn. Thôi đừng có lằng nhằng nữa, đi đi.

Vĩnh Quang dang tay đẩy tôi song quay đầu đi về hướng ngược lại. Liền, ngay và lập tức. Tôi chạy theo níu áo hắn lại, nói như van nài:

- Tôi sợ…

Thoáng một giây ngỡ ngàng, hắn nhìn tôi với ánh mắt yêu chiều như người anh trai đang cố trấn an cô em gái nhỏ. Song, Vĩnh Quang nắm lấy bàn tay đang níu áo hắn không buông mà kéo tôi về phía trước, khẽ nói:

- Đi chung đi. Thật ra… tôi cũng thấy sợ.

Tôi thả dong đôi chân tự do hoạt động. Theo quán tính, nó cứ thế đi thẳng, đi theo người dẫn đường bên cạnh. Hai mắt đảo vòng 360 độ, hết nhìn sang phải lại nhìn sang trái, nhìn trước nhìn sau, nhìn đông nhìn tây, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn tứ phía. Cùng lúc tôi quay sang bắt gặp Vĩnh Quang đang mở to cặp mắt ốc bưu nhìn mình trừng trừng. Hắn gầm lên:

- Nhìn đủ chưa? Tôi kêu cậu vẽ lại bản đồ kia mà?

- Vẽ kiểu gì? – Tôi chống một bên hông, vênh mặt lên ngửa cổ cãi lại.

- Đã nói là quan sát thật kĩ vị trí các ngôi mộ, xác định xem nó nằm chỗ nào. Rồi chỉ cần lấy số thứ tự viết trên đầu mộ vẽ vào giấy mà cậu không nghe à?

- Vẽ kiểu gì giữa cái bãi tha ma to kềnh này? Làm sao tôi biết được từ ngôi mộ này đến ngôi một kia cách nhau bao xa? Làm sao tôi biết mấy ngôi mộ đó phải vẽ ở góc trang giấy hay giữa trang giấy? Có giỏi thì cậu tự đi mà vẽ lấy. Không dưng mang cả cái trách nhiệm to kềnh ấy đặt lên vai tôi.

- Hừ… nói với cậu như không. – Vĩnh Quang giằng lại xập giấy A4 cùng cây bút gắt: - Có cái bản đồ mà cũng không biết vẽ. Vậy mà đi lượn vòng vòng nhìn ngắm tứ phía khí thế!

Tôi tức sủi bọt mép, tức đến nỗi chỉ muốn cho Vĩnh Quang mấy đạp rồi chôn sống hắn tại đây. Ấy vậy mà vẫn cố kiềm cơn giận, vì hắn mà chết thì lấy ai giả mật mã cho tôi. Vậy nên cứ từ từ, thù này trước sau cũng báo.

.

.

.

- Xong. – Vĩnh Quang hét lên khi vừa dừng bút, hoàn thành nét vẽ cuối cùng. Song, hắn lôi tôi đến gốc cây Keo rồi ấn tôi ngồi xuống bên cạnh mình. Ném cho tôi cục rubic ra lệnh:

- Đọc từ phải qua trái, mỗi lần ba số, bắt đầu từ số một, tâm của cục rubic.

- Okay. 103; 137; 739;… - Tôi cứ thế xoay tròn cục rubic trên tay líu lo đọc. Còn Vĩnh Quang, hắn cắm cúi ngồi nối các con số theo thứ tự đọc của tôi lại với nhau. Thời gian trôi qua, hắn lôi cổ tôi lại chỉ vào tờ giấy nói với giọng mệt lử:

- Chẳng ra cái gì cả, một mớ loằng ngoằng.

Đúng là một mớ loằng ngoằng thật. Các đường nối trồng chéo lên nhau không ra một hình thù gì cả. Hay nói đúng hơn là có đứa trẻ con nào đó cầm bút vẽ nghệch ngoạc lên tờ giấy A4 này.

- Thử lại lần nữa xem sao? Biết đâu lại được! – Tôi nói. – Ban nãy là từ phải qua trái, bây giờ thử từ trái qua phải xem sao?

- Ừm… - Vĩnh Quang gật đầu tán thành. Song, vò tờ giấy vừa rồi ném ra một góc rồi rút tờ giấy khác ra bắt đầu nối số, còn tôi thì ngồi đọc lại từ đầu. Thử đi thử lại ba lần liên tiếp, nào là từ phải qua trái, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Cơ mà kết quả thu được là bốn cục giấy cùng nằm một góc. Vĩnh Quang tức tối đứng lên đá hết những gì ở quanh hắn đi. Rồi quay đầu đấm cây, rung cây như muốn bẻ gãy cả cây Keo. Tôi nhíu mày nhìn một loạt hành động điên khùng của Vĩnh Quang. Song, cũng chỉ khẽ lắc đầu chứ không dám nói thêm gì. Lúc này mà chọc vào hắn thì chỉ có mình tôi thiệt thân thôi. Dại gì! Thế rồi, tôi lẳng lặng bò đến chỗ bốn cục giấy bị ném đi kia. Vuốt thẳng các góc của tờ giấy rồi xếp thành một hàng ngang để trước mặt. Bất giác trong đầu tôi bật ra một ý nghĩ. Tôi không chắc là nó có đúng không? Nhưng không thử sao biết được là không đúng! Ông bà ta chả có câu “thử chưa hẳn là được, nhưng không thử nhất định không biết” là gì?

Nghĩ rồi, tôi chạy lại kéo khóa lấy cây bút lông trong cặp Vĩnh Quang ra. Song, quay đầu trở lại, tôi ngồi bệt xuống đất. Từng nét một, tôi để mực của cây bút lông trồng lên đường đi của ngòi chì. Tương tự, tôi làm như vậy với bốn tờ giấy cùng một lúc. Xong xuôi, lại gom bốn tờ giấy lại thành một xập. Tôi cố vuốt cho thẳng nếp, cố ép cho nó dính chặt vào nhau. Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu dội xuống câu nghi vấn của Vĩnh Quang:

- Thế để làm gì?

- Rồi cậu sẽ biết! – Nói rồi, tôi đứng thẳng người dậy, giơ cao xập giấy A4 lên chắn giữa ánh chiều tà. Không phụ lòng mong đợi, các nét vẽ trồng chéo lên nhau trên bốn tờ giấy đúng thật phác họa ra một cái mặt người. Song, tôi quay lại nhìn Vĩnh Quang, trên môi kéo ra một nụ cười tự trào, hỏi:

- Thấy sao?

- Không tồi! – Cậu ta đáp cụt ngủn. Rứt lời, liền chỉ tay về phía cuối góc giấy A4 hỏi vặn lại tôi: - Nhìn xem, cái gì đây? “8/8/1000”. Cái này không phải là ngày sinh thì là cái gì?

- Ừ nhở! – Tôi gật đầu đồng tình. Song ngửa cổ lên nhìn Vĩnh Quang hỏi: - Mà để làm gì vậy nhỉ? – Đáp lại là một cái lắc đầu tỏ ý không biết. Bất chợt hắn đưa tay lên vỗ vỗ vào má tôi nói:

- Hay là giờ thế này, tôi với cậu chia ra đi tìm ngôi mộ có ngày sinh này. Thế nào?

- Hâm à? – Tôi gạt phắt tay Vĩnh Quang ra khỏi mặt mình, cáu. - Ở đây có gần nghìn ngôi mộ đấy chứ chả chơi đâu. Tìm đến bao giờ? Hơn nữa chẳng phải chỉ có mỗi một ngôi mộ có ngày này đâu! Đấy là chưa kể cậu còn không biết đây là ngày sinh hay ngày mất đấy! Đáng ra phải cho cả ngày sinh lẫn ngày mất thì may ra tìm được. À mà quên, “8/8/1000”, cậu có biết nó cách bây giờ bao nhiêu năm rồi không? Hơn nghìn năm rồi đấy chứ chả chơi đâu! Liệu cái loại mộ này bây giờ còn không? Nó mà không được người ta khuân vào viện bảo tàng thì tôi đi đầu xuống đất.

- Ừ nhỉ? – Hắn ngúc ngắc cái đầu, ra vẻ hiểu chuyện. Song lại hỏi: - Nhưng chắc một điều rằng mật mã cho ra không bao giờ dư dữ kiện đâu!

- Vậy mới nói! Chắc chắn mấy con số này hẳn là tạo nên một chò chơi ẩn nghĩa nào đó! – Tôi khẳng định.

- Nhắc đến mới nhớ! Không biết cậu đã từng nghe qua trò này chưa?

- Nói luôn đi xem nào, lại còn chơi cái trò gợi trí tò mò ấy nữa. – Đang điên sẵn, tức mình tôi nổi đóa lên.

- Có tám con số tám, cộng sao để được một nghìn?

- Ôi sời, tưởng gì, cái đó tôi chơi từ thời còn đóng khố. Chắc chắn một điều rằng nó không liên quan đến cái vụ mật mã này đâu.

- Hay là thế này, mật mã chỉ yêu cầu “vẽ mặt hung thủ” thì mình cũng chỉ “vẽ mặt hung thủ” rồi đưa đến cho Kiên Chánh thôi. Còn mấy thứ phát sinh thì mặc nó đi. Thấy sao?

Tôi ngẫm một chút, nghĩ cũng phải nên lập tức gật đầu cái rụp, nói:

- Okay, cứ làm vậy đi. Nhưng bây giờ biết cậu ta ở đâu để mà đưa cái này đây?

- Yên tâm, tôi có số. – Song, để chứng minh điều mình nói là đúng. Vĩnh Quang lôi cái điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn tôi cười phóng túng. Cúi đầu bấm tách tách rồi mở loa ngoài. Sau hai hồi chuông, bên kia vang lên tiếng trả lời:

 

Tôi bật cười vì cái kiểu nghe điện thoại ấy của Chảnh thiếu gia. Nếu là tôi, ba mẹ gọi sẽ nhấc máy lên, giọng nhỏ nhẹ thưa: “Vâng con nghe”. Trần Tiến thì lại khác, giọng hùng hồn, hét vào ống nghe nói: “Sủa đi mày”, hay là “nói đi đừng sợ” không thì cũng là “ai bắt nạt mày à?” Còn trường hợp số lạ thì duy nhất một câu: “Đứa nào đấy?” Cơ mà Chảnh thiếu gia lại lịch sự quá mức tưởng tượng. Bảo sao tôi không cười cho được? Học sinh cấp ba mà nói chuyện lúc nào cũng già ngắc ngơ, nghe như ông cụ tám mươi ấy! Đến chịu.

- Xin chào, tôi là Bùi Vĩnh Quang. Tôi với Việt An giải xong mật mã rồi, xin hỏi làm cách nào để đưa lại cho cậu?

<188, đi thẳng, cây Tùng già, tôi ở đó, tút tút tút...>

Nói xong, cậu ta trực tiếp dập máy luôn làm tôi đờ người. Ố ồ, nói chuyện nghe vui tai thật đấy! Ở đây là Việt Nam chứ có phải nước ngoài đâu mà lại chơi cái trò nói chuyện không có chủ ngữ, vị ngữ cũng chẳng có từ bổ nghĩa như thế?

- Đi thôi! – Vĩnh Quang để cái điện thoại về vị chí cũ, cúi người xuống nhặt chiếc balo lên, quay sang tôi ra lệnh.

- Đi đâu?

- Đến chỗ Kiên Chánh!

- Cậu biết Chảnh thiếu gia ở đâu à?

- Gì cơ? – Vĩnh Quang nhíu mày nhìn tôi hỏi lại. Làm như là mình vừa mới nghe được cái tin động trời nào đó quý gí lắm ấy. Cùng lúc đó, tôi biết mình lỡ lời nên vội ngậm chặt răng lại, chẳng dám hó hé thêm gì nữa. Sau cùng chỉ biết liếm môi chữa thẹn mong sao lật ngược được tình thế.

- À không, ý tôi là cậu biết Hoàng Kiên Chánh đang ở đâu à?

Vĩnh Quang nhìn tôi bật cười khúc khích nói:

- Ừ, dĩ nhiên là tôi biết Chảnh thiếu gia ở đâu rồi!

Thôi xong, vậy là “thiên cơ bất khả lộ” giờ thành “thiên cơ lỡ để lộ” mất toi rồi! Ôi trời ơi, còn gì đau bằng? Cái bí mật này mà để cho “người thứ năm” kia biết chắc tôi chẳng còn răng mà ăn cháo quá! Nghĩ rồi, tôi chạy lại giật lấy cái balo trên vai Vĩnh Quang, nịnh:

- Bạn Quang đẹp trai này, để An khoác hộ cho, bạn vất vả cả ngày rồi còn gì?

Hắn đờ người nhìn tôi nửa ngày không nói được câu gì. Trên đỉnh đầu, ba dấu chấm hỏi to tổ trảng càng làm cho cái dáng vẻ ấy thêm điêu tàn hơn. Tôi suýt chút nữa là cười chết sặc vì cái điệu bộ ngố chết người ấy của Vĩnh Quang rồi. Nhưng lại nghĩ đến câu nói “cười trước, khóc sau” nên thôi. Chỉ đành ngậm răng, thu lại nụ cười khả ố còn chưa kịp khoe ra của mình.

- Lại âm mưu gì nữa đây? – Hắn hơi nghiêng người ra sau, ngó tôi trong tư thế đề cao cảnh giác, lơ là sập bẫy.

- Ấy chết, nghĩ xấu cho người khác như thế là không có tốt đâu ! – Tôi cúi đâu “vờ” cười e thẹn. Trong bụng thì mắng tên họ Bùi này trăm ngàn lần, bằng những ngôn từ mà các cụ nhà ta thường dùng hai chữ “mất dạy” để hình dung.

- Nghĩ xấu cho người khác? – Hắn kéo dài giọng nhìn tôi hỏi đểu. Song lấy tay vỗ nhẹ lên trán mình mà rằng: - À, tôi quên mất. Cô giáo có dạy là không được nghĩ xấu cho người khác, như thế là hư lắm có đúng không bạn Việt An? – Vĩnh Quang nhại lại câu nói của tôi mấy hôm trước. Cái ngày nắng vàng mà tôi cũng bày trò lừa hắn như hôm nay.

Tôi đứng đó cười hề hề, hai tay để trên vai siết chặt quai cặp (balo). Thiếu điều gãy cây, rụng lá, nổi gió, nổi bão nữa là vừa khớp một cảnh quay trong mấy bộ phim kinh dị Mĩ.

- Chuyện lâu rồi mà còn để bụng! Như thế có ngày bụng to lên giống bụng Cóc là xấu lắm đấy, không có đẹp đâu! – Tôi vừa cười vừa nịnh, cố gắng giảm giọng sao cho nó đừng mang đậm mùi sát khí như vốn dĩ phải có.

- Tôi còn lạ gì tính cậu nữa? Có gì thì nói thẳng ra đi, cậu đừng có làm tôi sợ. – Hắn giằng lại cái balo trên vai tôi, vừa nói vừa ôm chặt nó vào ngực.

- Đã vậy thì tôi cũng chẳng khách sáo nữa. Cái vụ mà tôi gọi Hoàng Kiên Chánh là Chảnh thiếu gia ấy, cậu… đừng nói lại với cậu ta có được không?

- Cái này thì không nói trước được! Còn phải xem thái độ của cậu với tôi như thế nào cái đã! – Vĩnh Quang cười cười, lấy balo khoác lên vai tiếp lời: - Cái này để tôi cầm cho! – Song, quay lại nắm tay tôi kéo về phía trước. Nhìn thấy bàn tay búp măng non của mình đang nằm gọn trong móng vuốt sắc nhọn của con sói già ranh ma Vĩnh Quang mà bụng tôi sôi lên vì tức. Ngay tức thì, tôi rút tay về nhưng thất bại. Nhận lại sau đó là cái siết tay chặt hơn cùng ba chữ “đừng làm loại”.

Cái gì? Tôi mà làm loại á? Có mà cậu ta làm càn thì đúng hơn đấy! Giờ thì tôi phải thừa nhận một một định lý rõ như ban ngày rằng: “Con trai là những tên cơ hội!” Điên cả người!

- Gì cũng được, tôi không có bán thân đâu đấy!

- Yên tâm đi, mua cậu về chỉ có lỗ vốn thôi! Mà tôi thì… chả dại.

“Cái gì mà lỗ vốn? Tôi đây là gái trinh trăm phần trăm đấy nhá! Chỉ sợ hắn ta không phải trai tân thôi!” Nghĩ rồi, tức mình tôi đạp Vĩnh Quang một cái cho bõ tức. Vậy mà hắn chẳng có vẻ gì là đau, ngược lại là cười cười tiếp bước.

.

.

.

- Đi đâu đây?

- Ngôi mộ số 188, đường đến chỗ Chảnh thiếu gia. – Vĩnh Quang bật cười.

Ngay lập tức, tôi quay ra lườm hắn một cái rách mắt, tức muốn trào máu miệng. Giữ bí mật kiểu này á hả? Cho dù không nói thì trước sau gì nhân vật chính cũng biết. Trời ơi là trời, sao cái số tôi nó lại khổ thế này?

- Sao lại đến ngôi mộ số 188?

- Chảnh thiếu gia nói. – Rứt lời, hắn vừa đi vừa cười khúc khích.

Tôi tức muốn sủi bọt mép, cơ mà vẫn cố dùng lưỡi đẩy ngược cục tức vào lại bên trong. Song, xèo đều hàm răng trâu ra mà cười cười.

- Sao cậu dám nói nó là ngôi mộ số 188? Nhỡ chẳng may nó là nhà số 188, đường số 188, hẻm số 188 hay một con số vô nghĩa gì đó thì sao?

- Thứ nhất, chắc chắn Chảnh thiếu gia biết tôi với cậu phải đến nghĩa trang để giải mật mã. Thứ hai, cậu chẳng nói là mộ ở đây được xây theo hướng phong thủy còn gì? Đã vậy thì ngôi một số 188 quay đầu về hướng nào thì chắc chắn hướng đó dẫn đến cây Tùng già và Chảnh thiếu gia đang đợi ở đó!

- Cậu đừng có động tý là lại gọi cậu ta là “Chảnh thiếu gia” có được không? – Tôi cáu.

- Không! – Hắn bật cười ha hả, tiếp lời: - Nói thật đi, cậu thường gọi tôi là gì?

- Chó Nâu!

- Hả?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ là một truyện rất teen nhí nhảnh nhiều lúc gây cười phù hợp cho

22-07-2016 8 chương
Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Tên sách: Bánh Mì Thơm Cà Phê ĐắngTác giả: Ngô Thị Giáng UyênNXB: TrẻTình trạng: Hoàn

23-07-2016 7 chương
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Với Điệu Slow trong thang máy đã thoát ly khỏi các tiểu thuyết ngôn tình hàng loạt

26-07-2016 1 chương
Vì anh không đủ tốt

Vì anh không đủ tốt

Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo : - "Mai mốt

26-06-2016
Tên con là Mạn Châu

Tên con là Mạn Châu

Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước

25-06-2016
Con đường có hoa mimosa

Con đường có hoa mimosa

Mấy cành mimosa nở vàng èo ọt, có lẽ nó cũng buồn khi em không tới. Em đang làm gì

25-06-2016
Rơi tự do

Rơi tự do

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện " Chuyện đời sinh viên") Tôi đang thích

24-06-2016
Chỉ có thể là yêu

Chỉ có thể là yêu

(khotruyenhay.gq) Một lần nữa anh lại cờ bạc thua nặng nề và tất nhiên người anh tìm

29-06-2016
Quà của tình yêu

Quà của tình yêu

Có tiếng chuông reo. Trâm vội đi ra cửa lòng thấp thỏm: "Liệu có phải bố con Tũn về

01-07-2016