Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng


Tác giả:
Đăng ngày: 27-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Mật Mã Cuối Cùng - Chương 07

↓↓
- Tất nhiên là có rồi, cái họ gì mà nghe dễ hiểu lầm thế không biết? – Trần Tiến ngủa cổ cười khành khạch, cười chán chê song lấy tay bịt miệng ho khan một tiếng, tiếp lời. – Mà nó là cái thằng đưa mật mã bắt mày giải đấy hả?

bạn đang xem “Mật Mã Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Ừ, mà nó không chỉ là cái thằng đưa mật mã bắt tao giải thôi đâu. Nó còn là bạn trai Lý Ngân, bạn trai người tình trong mộng của mày đấy.

Trần Tiến ngồi nhìn tôi một lúc, sau chẳng hiểu sao lại lấy tay bịt miệng “vờ” hốt hoảng kêu lên thất thanh:

- Sao giờ mày mới nói?

- Tao quên mất. – Tôi cũng học nó, đưa tay lên miệng “vờ” hốt hoảng kêu lên thất thanh. - Nhưng mà giờ mày nghĩ cách giúp tao giải mật mã trước đi hẵng, chuyện đó nói sau. – Chuyện đó, tận mãi về sau tôi vẫn không hiểu biểu hiện hôm nay của Trần Tiến là thế nào. Tại sao nó luôn nói với tôi rằng mình thích Lý Ngân mà hôm nghe tin con bé có bạn trai thì lại dửng dưng như không có gì. Nhưng đó là tận mãi về sau. Còn bây giờ, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, nghĩ xem làm sao mới giải được mật mã. Ừ, con người ta có những lúc vô tâm vậy đấy.

- Ờ nhỉ, tao quên nói với mày chuyện này, Hoàng Kiên Chánh lớp mình biết giải mật mã đấy. Hôm qua lên face nghe bọn con Linh nói thế, nghe nói nó chơi mật mã từ hồi còn bé tý cơ.

- Thật á? – Không biết có phải vì vui quá hay không mà tôi hét rống lên, làm cả lớp quay lại nhìn. Thấy hơi ngại, tôi rụt cổ lại nói như thì thầm với Trần Tiến. – Sao bây giờ mày mới nói?

- Hôm qua tao lang thanh trên face cả đêm nên mới biết đấy chứ, hôm nay lên trường mải ăn nên quên nói cho mày nghe luôn. Mà này, theo tao biết thì phải gần vào học thằng đấy nó mới tới cơ, có nói sớm cũng chẳng làm ăn được gì đâu. Cơ mà việc quan trọng nhất là nó có giải cho không ấy chứ. – Trần Tiến hất cằm, nhìn tôi ra chiều thách đố.

Cũng phải, Chảnh thiếu gia nổi tiếng khó gần, đặc biệt lại không có thiện cảm với tôi thì dựa vào cái gì mà nhờ cậu ta giải mật mã cho? Hơn nữa từ trước đến nay tôi cũng ghét Chảnh thiếu gia đâu kém gì cậu ta ghét tôi. Từ ngày Chảnh thiếu gia chuyển đến đây, ngày nào tôi cũng ăn chạy niệm phật, tụng kinh, gõ mõ mong ngày cậu ta sớm trầu Diêm Vương, thì hôm nay lấy tư cách gì để nhờ vả đây? Gay thật, làm sao đây? Trời ơi…!!!

- Hay là mày cứ thử ra nói với nó một câu xem sao. Nếu mà không được thì thôi, dù sao từ trước đến nay mày cũng có chơi với nó đâu mà phải sợ? À mà quên, nhắc cho mày nhớ là lũ fan của nó đông lắm đấy. Có nhờ vả gì thì chọn lúc nào vắng khách một chút. Không đến khi hết giờ học không được về nhà với mẹ mà phải lên chạm xá ngồi ngắm mấy chị y tá đấy. Cẩn thận, trường mình toàn mấy đứa ham trai hơn ham ăn thôi. Ghê gớm lắm! – Dường như Trần Tiến thấy mấy câu dọa nạt ấy của nó vẫn chưa đủ ghê gớm hay sao mà chàng ta còn ngồi đấy múa tay múa chân loạn sì ngầu. Mặt mũi thì biến hóa đủ kiểu, nom đến là buồn cười.

Tôi đưa hai tay lên trước mặt, tay trái nắm thành quyền, tay phải duỗi thẳng chồng lên nắm đấm tay trái. Giống như mọi người vẫn chào nhau trong phim kiếm hiệp Trung Quốc. Nói với Trần Tiến bằng cái giọng biết ơn cao ngất trời:

- Đa tạ ý tốt của Tiến các hạ, tiểu sinh xin ghi lòng tạc dạ. – Rứt lời, hai đứa cùng bật cười. Chẳng hiểu mình cười chuyện gì nữa, chỉ đơn giản là thấy vui thôi.

.

.

.

Sáng thứ hai đầu tuần, tiết đầu tiên là chào cờ, vậy nên người ta sẽ được chiêm ngưỡng cái cảnh đứa này đứa kia giẫm đạp lên nhau giành giật, cướp đoạt ghế ngồi chào cờ. Rồi thì hét ầm lên vì bị giật mất ghế và rượt nhau chạy quanh lớp. Nếu là ngày thường thì tôi sẽ thoải mái mà ngồi xem phim 3D màn ảnh rộng. Nhưng hôm nay lại khác, đang rầu thối ruột mà lũ quạ trong lớp này cứ đua nhau cho tôi nghe cười miễn phí, thật mệt muốn chết. Thêm vào đó, Chảnh thiếu gia mãi mà chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Còn Vĩnh Quang thì cứ lượn lờ ngoài sân trường, thi thoảng lại nhìn vào lớp tôi nhếch môi cười đểu một cái. Thật là biết cách chọc tức người khác mà. Bái phục!

Tôi đang điên đầu với một mớ suy nghĩ rối loạn không thành hình thì tiếng trống trường vang lên. Nuốt nước bọt ừng ực, tôi đưa mắt nhìn về phía góc lớp, Chảnh thiếu gia vẫn chưa đến. Điên mất thôi, không biết cậu ta chết ở nơi nào rồi? Hơn bao giờ hết, lúc này tôi chỉ muốn nhìn thấy Hoàng Kiên Chánh, nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kiêu sa của cậu ta, nhìn thấy cái dáng vẻ khinh người trời đánh ấy, chỉ cần nhìn thấy cậu ta thôi. Khó vậy sao? 15 phút đầu giờ cũng sắp hết rồi, đừng nói với tôi là hôm nay Chảnh thiếu gia trốn chào cờ nhé. Ông trời ơi, đừng ác với con như vậy, xin đừng mà.

Không biết có phải trời xanh nghe thấu lời khẩn cầu ấy của tôi hay không mà trước cửa lớp liền sau đó xuất hiện Chảnh thiếu gia – vị cứu tinh của tôi. Cậu ta đút hai tay vào túi quần, ung dung bước vào lớp trước con mắt của bao người. Cùng lúc đó, Trần Tiến quay lại giơ ngón cái lên, nháy mắt nhìn tôi cười tươi rói. Cái thằng này… đúng thật là, hiểu tôi thế không biết. Tôi cũng đáp trả lại nó bằng một nụ cười không thấy mặt trời. Song, không hẹn mà gặp, hai đứa cùng nhau quay về phía góc lớp nhìn Chảnh thiếu gia mà cười hi ha, cười giống như “mình đang có ý đồ xấu với người ta vậy”.

Có lẽ cậu ta cũng thấy có gì đó không ổn nên vừa đặt balo xống ghế đã quay đầu nhìn hai đứa tôi với ánh mắt khó hiểu. Thấy bản thân hơi thất thố, tôi vội thu lại nụ cười khả ố của mình, nhân tiện bịt lại hàm răng trâu đang bày ra trước gió của Trần Tiến mà nói khẽ:

- Mày đừng làm nó sợ chứ!

Trần Tiến gỡ bàn tay ngọc ngày của tôi vất sang một bên, cất giọng nói:

- Tao mừng thay cho mày thôi, sắp được cứu rồi còn gì?

Đúng thật, sắp được cứu rồi. Tôi nhìn Trần Tiến cười tươi rói, nó cũng nhìn tôi cười như một thằng ngố. Hai đứa nhìn nhau cười chán song cũng là lúc bác bảo vệ đánh trống kết thúc 15 phút đầu giờ. Thay vì cầm ghế chạy òa qua C3 tìm Lý Ngân như mọi ngày, tôi ngồi nán lại trong lớp mân mê tờ giấy mật mã. Đợi khi đứa cuối cùng đi ra khỏi lớp tôi mới dám quay đầu nhìn về phía Chảnh thiếu gia. Đập vào mắt tôi là cảnh cậu ta khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào tường, đầu quẹo về một bên vai, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn tôi chằm chằm. Nhưng bấy giờ nó không còn là cái nhìn của sự tò mò, hiếu kì hay ngạc nhiên như lúc đầu nữa. Mà dừng như đã có cái gì đó hình thành bên trong đôi mắt nâu kia rồi thì phải?

Như một phản xạ tự nhiên, tôi vội quay đầu lên không dám nhìn cậu thêm một giây nào nữa. Nhưng nghĩ lại thì tôi chẳng làm gì sai để mà phải sợ như vậy cả. Tôi chỉ là nhờ cậu ta giải hộ mật mã thôi, không được cũng chẳng mất mát gì. Song quay đầu lại, tôi thấy Chảnh thiếu gia vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ ấy nhìn mình không nói một lời nào. Thật tình mà nói, cậu ta rất biết cách dọa người. Mấy câu nói xu nịnh mượt mà như suối chảy ban nãy tôi tập với Trần Tiến, giờ đây không còn đọng lại một từ nào thế mới khổ. Miệng lưỡi khô khốc, tôi mấp máy môi nói không trọn câu, thật ra là chẳng biết nói gì. Thật tình, sao tôi lại trở nên như vậy nhỉ? Trước giờ tôi vốn không phải là đứa ấp úng hay ngại ngùng. Nhưng giờ thì…

- Có gì cần nhờ vả sao? – Giữa không gian im ắng của lớp học vang lên giọng nói trầm trầm của Chảnh thiếu gia. Cậu ta hỏi tôi bằng một câu hỏi cộc lốc không chủ ngữ vị ngữ, ngang phè, khó chịu. Biết vậy nhưng tôi vẫn cố vẽ lên môi một nụ cười lấy lòng tươi tắn nhất từ trước đến nay mà rằng:

- Làm gì có.

- Không có? – Cậu ta càng nhíu chặt đôi lông mày nhìn tôi phán xét. – Không có mà mới sáng ra bảnh mắt cậu nhìn tôi cười tươi rói vậy à?

Tôi chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ nói cứng.

- Ấy chết, nghĩ xấu cho người khác như thế là không tốt đâu! Chẳng nhẽ bạn bè cùng lớp lại không cười với nhau được một cái à? – Để chứng minh cho câu nói ấy của mình, tôi còn tặng kèm cho Chảnh thiếu gia một nụ cười tươi rói nữa.

Hoàng Kiên Chánh nhìn tôi thở hắt ra một cái, khẽ lắc đầu, ngồi thẳng người dậy bắt đầu giơ tay ra đếm.

- Thứ nhất, đang ngồi trong lớp ỉu xìu mà vừa trông thấy tôi cậu đã cười tít cả mắt, lại còn cứ nhìn tôi cười mãi giống như là nhìn thấy ông thần tài. Thứ hai, cậu nổi tiếng là thích bay nhảy vậy mà sáng nay lại hiền như bụt. Ngồi im một chỗ nhìn thiên hạ chơi đùa mà hiển nhiên không nhảy vào nhập hội. Ngược lại, thi thoảng lại quay xuống nhìn tôi tủm tỉm cười. Thứ ba, sẽ chẳng bao giờ có chuyện cậu chịu bỏ lại cô bạn thân lớp bên cạnh, để mà nán lại trong lớp ngồi nghe một đứa có tiếng là khó chịu như tôi giảng đạo thế này. Thế mà chuyện ngược đời ấy vẫn xảy ra. Thứ tư, chẳng phải từ trước đến nay cậu với anh chàng bạn thân đó luôn ghét tôi hay sao? Vậy mà sáng nay cả hai người lại nhìn tôi cười cái kiểu ấy. Trừ phi cậu thích tôi, mà từ trước đến nay cậu lại chẳng bao giờ nhìn lén tôi trong giờ học nên khả năng ấy loại bỏ. Kết lại, cậu đang có chuyện gì đó muốn nhờ vả tôi, thế đã đủ chưa?

Tôi há hốc mồm nghe Chảnh thiếu gia phân tích mà suýt chút nữa rớt lưỡi ra ngoài. Thật là… cứ như là quan tòa xét sử phạm nhân ấy. Cậu ta tua một tràng như súng liên thanh không ngừng nghỉ làm tôi phát sốt. Tôi đưa tay lên cào đầu ba cái thú nhận.

- Ừ… cậu nói đúng.

- Thật thà là tốt. Có chuyện gì cần nhờ thì nói ra đi. Bình thường tôi thấy cậu vẫn tranh đứng đầu trong top “những người ăn to nói lớn của cái huyện” này mà. Sao hôm nay lại cứ ấp a ấp úng như con gái về nhà chồng vậy?

Tuy rằng bị xúc phạm nặng nề nhưng tôi vẫn cố xòe đều hàm răng trâu của mình ra nhìn Chảnh thiếu gia cười nịnh nọt. Đưa tờ giấy đến trước mặt cậu ta, tôi từ tốn nói ra mục đích “PHẢI” chịu nhục từ nãy đến giờ của mình.

- Nghe nói cậu biết giải mật mã, cậu giải hộ tôi cái này được không?

Chảnh thiếu gia đưa tay nhận lấy tờ giấy, nheo mắt cười. Thật ra… không cười mới lạ, mang tiếng là mật mã mà nó không thua gì tờ giấy bỏ đi là mấy. Vừa nhàu vừa nát, đã thế lại còn dính đầy dầu mỡ, mùi cá mùi tôm vẫn còn tanh nồng. Trần Tiến chết tiệt, tất cả là tại nó đấy, tờ giấy mật mã của tôi như thế mà nó cứ năm lần bảy lượt đem ra lau miệng. Càng chửi nó càng lau, càng mắng nó càng cười. Để giờ tôi phải nhục nhã với Chảnh thiếu gia như thế này đây.

- Trò lừa con nít này mà cậu cũng không giải được à? – Chảnh thiếu gia để tờ giấy mật mã xuống bàn, lấy tay miết thẳng bốn góc quăn của tờ giấy. Song, nghiêng đầu nhìn tôi khẽ hỏi.

Dở hơi, nếu tôi mà biết giải cái “trò lừa con nít” ấy thì liệu bây giờ tôi có còn đứng đây cho cậu ta sỉa sói như vậy không? Cái tên chảnh chọe, tự cao, tự mãn, tự đại này. Nếu không phải tôi còn đang vướng tờ giấy mật mã kia thì tôi đã cho cậu ta một cước dính tường rồi. Ở đó mà bày đặc ra vẻ ta đây, tôi khinh. Nếu nói Trần Tiến lúc nào cũng vỗ ngực xưng mình đẹp trai thì Hoàng Kiên Chánh là đập bàn khoe mình giỏi giang. Giỏi giang thì giải thử mật mã tôi xem nào, trò con nít thì giải thử tôi xem nào. Giải thì không chịu giải, ngồi đấy mà nói “nghe như đúng rồi” đấy. Điên máu!

Tôi tức sủi bọt mép trước cái kiểu ăn nói ấy của Chảnh thiếu gia. Nhưng vẫn cố kìm cơn giận xuống mà không dám hó hé gì. Nuốt ngược cục tức vào tim đồng thời dùng lưỡi đẩy hàm răng trâu của mình ra, nở một nụ cười lấy lòng tươi tắn nhất mọi thời đại.

Cậu ta khẽ chau mày trước cái dáng vẻ ngố chết người ấy của tôi. Song ra hiệu cho tôi ngồi xuống trước mặt, đưa tay lên đếm và bắt đầu giải mật mã.

- Mật mã chia làm nhiều dạng cơ bản như: quốc ngữ điện tín, đọc lái, đánh vần, bỏ đầu bỏ đuôi, số thay chữ, chữ thay chữ, mưa rơi, chuồng bò, viết mật thư bằng hóa chất, mật thư xé ráp, mật thư CAM RANH, từ ghép, tục ngữ thành ngữ, tọa độ vân vân. Đó là những dạng mật thư cơ bản thường được người chơi dùng. Nếu kể đến cả mật mã thường dùng trong thời chiến thì thường có: hệ thống thay thế, hệ thống ẩn dấu, hệ thống dời chỗ. Ba loại hệ thống ấy lại được chia ra nhiều phần nhỏ như…

- Stop! - Tôi đưa tay lên cắt ngang lời Chảnh thiếu gia, đồng thời phát biểu ý kiến của mình. - Cậu đang lạc đề rồi đấy, cái tôi cần là cậu giải mật mã trong tờ giấy kia. Chứ không phải là ngồi đây quảng bá về lịch sử hình thành hay các dạng cơ bản của mật mã.

- Tốt thôi. – Cậu ta gật đầu tán thành, tiếp lời. – Mật mã mà cậu đưa tôi được xếp vào dạng đọc ngược.

- Vì sao cậu biết nó được xếp vào dạng đọc ngược?

- Nếu quan sát kĩ cậu thì sẽ thấy chuỗi mật mã này được đánh máy và in ra từ một khổ giấy A4. Người thiết kế mật mã đã dùng một vài thủ thuật nhỏ của phần mềm Microsoft Word để đảo ngược toàn bộ nội dung cần chuyền đạt.

<“5cohn8vn6eiht”1n6ouc7uht3uht6ocn7o7um3ioh2gn7o7urt5n6eiv7uht2oav>

- Nhìn kĩ đây, nếu giờ cậu đọc từ đầu thì nó sẽ chẳng ra một câu từ có nghĩ nào cả. Nhưng thử nhìn về cuối dãy mật mã và đảo ngược chúng lại xem. Nôm na tạm dịch là “vao thu” có đúng không? Nào, giờ đảo ngược toàn bộ dãy mật mã ấy đi, rồi tôi sẽ nói bước tiếp theo cậu phải làm gì.

Tôi nhận lấy cây bút cùng một tờ giấy nháp khác từ Chảnh thiếu gia và bắt đầu hí hoáy làm nhiệm vụ của mình. Trong khi đó, trên đỉnh đầu vẫn vang lên cái giọng nói lạnh lùng, nhừa nhựa, khó nghe của cậu ta.

- Đọc ngược có hai loại, đọc ngược cả văn bản và đọc ngược từng từ. Mật mã này của cậu được xếp vào loại đọc ngược cả văn bản. Thông thường khi dùng cách đọc ngược cả văn bản người ta sẽ dùng “bảng chữ cái quốc tế”. Ví dụ như “ngốc nghếch” nếu đổi về dạng đọc ngược sẽ là “shceehgn scoogn”. Nhưng ở đây, mật mã của cậu đã bị người thiết kế biến tấu. Tức là không dùng “bảng chữ cái quốc tế” nữa mà thay bằng cách riêng của họ.

- Làm sao cậu biết chuỗi mật mã này đã được biến tấu theo “cách riêng của họ”?

- Như đã nói từ đầu, chuỗi mật mã này được người thiết kế dùng một chút thủ thật của phần mềm Microsoft Word. Mà trong phần mềm Microsoft Word có hai kiểu gõ tiếng Việt phổ biến nhất là kiểu TELEX và kiểu VNI. Nếu tiết tin học hôm ấy cậu không bị thầy đuổi ra khỏi lớp thì tôi nghĩ cậu biết người ta gõ kiểu VNI như thế nào rồi nhỉ?

Chảnh thiếu gia nhìn tôi khẽ cười hỏi đểu. Tôi ghét nhất là cái kiểu nheo mắt nửa cười nửa như không cười của cậu ta. Rồi cả cái vụ nhếch môi cười nhẹ gì đó nữa, nó làm tôi nổi da gà. Cười thì cười cho nó hẳn hoi đi nà, không thì thôi. Lại còn cứ thích tỏ vẻ “ta đây nguy hiểm”. Thật là biết cách dọa người.

Còn nữa, ai nói tiết tin học hôm đó tôi bị thầy đuổi ra khỏi lớp hả? Hả? Tát vỡ mỏ giờ. Từ trước đến nay tôi chưa bao giời bị thầy cô đuổi ra khỏi lớp đâu nhé. Trừ cái hôm ấy ngồi phá với Trần Tiến tý thôi. Còn lại thì “never”.

Điên người, tôi nhịn cậu ta từ nãy đến giờ nhiều lắm rồi đấy. Nếu không phải chỉ có một mình cậu ta biết giải mật mã lúc này, thì tôi đã chẳng phải cắn răng mà ngồi đây chịu nhục rồi. Khổ thế không biết. Có nhờ chút xíu thôi mà cũng hạnh họe đủ thứ. Mắc mệt.

Tôi tức sịt máu mũi nhưng vẫn phải cắn cục tức nuốt ngược vào trong. Phô hàm răng trâu ra cười nịnh nọt mà rằng:

- Kiểu gõ VNI tất nhiên là tôi biết, với cả hôm ấy tôi không có bị thầy đuổi ra khỏi lớp đâu. Cậu đừng có nói theo cái kiểu “vơ đũa cả nắm” như vậy.

- Sao cũng được. – Lại cười (muốn bẻ răng lắm rồi đấy). – Đảo ngược xong chuỗi mật mã ấy chưa?

- Xong rồi đây. – Tôi đẩy tờ giấy đến trước mặt Chảnh thiếu gia. Gõ gõ ngón trỏ xuống hàng chữ vô nghĩ trên tờ giấy.



- Tốt. Trong kiểu gõ VNI thì phần dấu được kí hiệu là 1, 2, 3, 4, 5. Bây giờ cậu dựa vào chúng để tách các chữ cái ra thì sẽ thành một thông điệp hoàn chỉnh ngay thôi. Làm đi.

Chảnh thiếu gia đẩy trả tờ giấy đến trước mặt tôi, hất cằm ra hiệu. Tôi cắn cắn môi dưới nhìn tờ giấy, đồng thời kẹp cây bút bi vào giữa hai ngón tay quay đều nó vài vòng. Song, bắt đầu hí hoáy tách và dịch nốt chuỗi mật mã ấy.



- Đơn giản vậy thôi sao? – Ban đầu tôi nghĩ nó là một cái gì đó cao siêu lắm. Hóa ra lại chỉ đơn thuần là một câu nói suông bình thường.

- Chứ cậu nghĩ nó là cái gì? Mặt trăng, mặt trời, nguyệt thực, nhật thực hay ngày tận thế? – Cười.

Tôi đã nói là tôi ghét nhất là nhìn thấy Chảnh thiếu gia cười phải không nhỉ? Cái con người này, thật biết chọc tức người khác.

- Giải được đến đó là thôi hay là có cần “vào thư viện trường mượn cô thủ thư cuốn Thiên văn học” không? – Tôi đáp trả cái cười đểu ấy của Chảnh thiếu gia bằng một nụ cười hình bán nguyệt đẹp hơn hoa.

- Tất nhiên là có rồi. Chứ không làm gì có ai rảnh đến nỗi vẽ ra cái trò mật mã dễ èo ấy cho cậu giải?

“Nhịn! Vì tương lai sau này ta nhịn”. Tôi cay độc nghĩ thầm cộng rủa thầm Chảnh thiếu gia. Song, chỉ đành ngồi nhìn dòng chữ trên tờ giấy cười ngô nghê, mà chẳng dám hó hé thêm gì nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Lá cuối năm

Lá cuối năm

Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. *** Đó là

23-06-2016
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Mưa Bruxelles

Mưa Bruxelles

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Bruxelles

25-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

23-06-2016
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Cảm xúc tháng 12

Cảm xúc tháng 12

Thời gian trôi nhanh nên người cũng gấp gáp quá chăng. Hôm qua, gặp đôi bạn trẻ hỏi

30-06-2016
Điều em muốn...

Điều em muốn...

14.00 Anh biết không, hạnh phúc với em đơn giản là thế.... *** Anh, khi

24-06-2016

Snack's 1967