Đình Phi cũng không vừa:
bạn đang xem “Lấy Chồng Xứ Lạ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Tôi xấu xa chừng ấy, thì anh còn chần chừ gì mà chưa chịu ly hôn ?
- Tôi sẽ không bao giờ ly hôn và tôi cấm cả cô điều đó . Còn bây giờ... - Ném mạnh cái gạt tàn vào tường bể nát, Phúc Đình gầm lên - Cô ra mau, ra khỏi nơi này mau . Bằng không, chớ trách tôi đấy.
"Hừ! Lại đuổi!"
Điên tiết, Đình Phi nắm chặt hai tay lại, cô la lớn:
- Thì anh hãy gật đầu đi.
Lần này thì không phải cái gạt tàn nữa mà là cuộn băng nhạc . Và địa điểm Phúc Đình ngắm vào không phải bức tường, mà là Đình Phi . Cầm hộp băng nhạc, anh vung mạnh, xui xẻo hay may mắn không biết, nhưng một cuộn băng còn nguyên hộp đã bay vèo về phía Đình Phi va vào trán cô đánh cốp . Hàng ngàn vì sao chấp chới, mắt Đình Phi hoa lên và cô té quỵ xuống.
Trước khi ngất đi, Đình Phi vẫn còn cố thì thào:
- Tôi muốn... ly... hôn...
Nhìn mặt Đình Phi đầy máu, Phúc Đình hốt hoảng . Bất kể đôi chân và cái thân thể bất trị của mình, Phúc Đình nhào tới và anh cũng ngã lăn ra thảm . Tay anh với tới trước nhưng hoài công . Cuối cùng Phúc Đình chỉ còn cách hét lớn gọi mọi người:
- Ba ơi ba! Bà quảng gia ơi!
Tiếng gọi hớt hải của Phúc Đình vang lồng lộng, mọi người quáng quàng chạy xổ tới . Thấy Phúc Đình và Đình Phi , ông Phúc Nhân kinh hoàng kêu lên:
- Đình Phi ! Sao thế này ?
Quay ra sau, ông thét chú tài xế:
- Chú ba! Chú ba đâu rồi ? Mau gọi bác sĩ Khanh giùm tôi.
Trong lúc chú ba tài xế cuống cuồng chạy đi, bà quản gia lo đỡ Đình Phi đặt lên ghế dài thì ông Phúc Nhân giận dữ trừng mắt ngó Phúc Đình :
- Con nói đi! Con đã làm gì Đình Phi ?
Phúc Đình lết dưới sàn, anh nghẹn ngào:
- Cô ấy chọc tức con, con không dằn được nóng nảy . Ba ơi! Con chẳng cố ư đâu.
Giúp bà quản gia chặm máu trên trán Đình Phi lại, ông Phúc Nhân nặng giọng:
- Cố ư hay không thì con cũng không nên hành động hồ đồ như kẻ vô giáo dục như thế... Ba thật không ngờ, con càng lúc càng quá đáng . Con khiến ba thất vọng quá, Phúc Đình ạ.
Biết lỗi của mình không nhỏ nên lúc này Phúc Đình không còn bướng bỉnh nữa . Ôm đầu, anh thở ra:
- Không ai hiểu con đâu . Nhưng con có lỗi, rơ ràng có lỗi, ba muốn trách sao cũng được.
Hên cho Đình Phi , vết thương không nặng lắm, khâu bốn mũi, lại nằm sát viền tóc.
- Không sao đâu . - Bác sĩ Khanh thở phào nói cùng ông Phúc Nhân - Có thể lấy tóc phủ kín được.
- Con gái người ta chỉ có gương mặt, con lại làm thế.
Ném về phía Phúc Đình cái nhìn đầy trách móc, ông Phúc Nhân lắc đầu:
- Ba không hiểu rồi đây con sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện nhức đầu thế này nữa.
Phúc Đình lặng thinh, mắt ngó về phía Đình Phi.
Giờ thì Phúc Đình có dịp để quan sát Đình Phi kỹ hơn.
Vết thương trên trán với mảnh băng trắng xóa và những sợi tóc bết máu dính vào nhau như đầu một chú gà xước vẫn không làm mất đi vẻ đẹp thanh thoát của cô.
Nhưng đẹp để làm gì chứ ? Phúc Đình đâu có tiêu chuẩn điều kiện như ngày nào để giành lấy, giữ gìn, sở hữu cái đẹp ấy về mình . Ôi! Sao ngày ấy anh lại không chết phứt đi cho rồi . Anh có tội gì phải nhận lấy kết cuộc bi thảm hôm nay thế này ? Còn cô gái tên Đình Phi nữa, tại sao lại cứ khăng khăng một cách thẳng thừng rằng đã lấy anh vì tiền ? Làm thế, cô không biết rằng đã xúc phạm vào lòng tự trọng và mặc cảm thân phận của Phúc Đình này đến độ nào ư ? Tại sao Đình Phi không noí khác đi, dù sự thật là thế ? Có phải do Đình Phi xem thường anh không ?
Và tại sao mới hôm qua thôi, Đình Phi đã khẳng định rằng cô sẽ chẳng đi đâu cả . Vậy mà chỉ mới một đêm... cô lại một mực đòi ra đi, một mực đòi ly hôn cho bằng được, dù trước mắt cô là một gia tài kết xù, cùng một tương lai phủ đầy nhung gấm.
Đáng buồn và đau lòng hơn nữa cho Phúc Đình là anh tin rằng quyết định này của Đình Phi lại rất thật . Không đùa giỡn, không đe doạ, cũng chẳng phải làm nư . Trước khi ngất đi, cô vẫn không quên thề u thào đò i ly hôn đã nói lên điều đó . Có lẽ Đình Phi kinh tởm anh, một gã con trai đã què quặt lại còn trái tính trái nết . Ôi, Đình Phi ! Tuy tôi hối hận vì đã gây thương tích cho cô, nhưng không thể vì vậy mà tôi bỏ qua việc cô cố tình xúc phạm đến tự ái của một gã đàn ông như tôi . Tôi nhất định không ly hôn! Tôi cho quyền cô đi dâu, ở đâu, sống thế nào cũng mặc, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện ly hôn, nếu một khi tôi chưa muốn, chưa chủ động... Cô có hiểu điều đó không ?
Trong khi Phúc Đình cứ mãi thừ người ra và hàng loạt câu hỏi tại sao, cùng sự dằn vặt day dứt của bản thân mình thì Đình Phi đã được bác sĩ Khanh băng bó vết thương rồi, tiêm mũi thuốc khỏe xong.
- Thế nào Khanh ? - Ông Phúc Nhân hỏi bằng giọng lo âu:
- Ổn rồi, bác ạ.
Bác sĩ Khanh ôn tồn đáp:
- Chỉ cần cô ấy ngủ yên, không bị sốt là được . Nếu có thể, bác nên cho người trông chừng cô ấy.
- Ừ . Bác sẽ làm theo lời cháu.
Ông Phúc Nhân gật đầu.
Ông cho người đưa Đình Phi về phòng, cắt đặt chị bếp ở lại chăm sóc cô.
- Có gì chị gọi cho tôi ngay nhé!
Ông Phúc Nhân cẩn thận dặn chị bếp:
- Nhớ không được ngủ quên đấy.
- Vâng, thưa ông chủ ạ . - Chị bếp lễ phép - Tôi nhớ rồi.
Cuối cùng, trong phòng còn lại mỗi Phúc Đình và bác sĩ Khanh.
- Khanh này!
Phúc Đình lên tiếng khi thấy bác sĩ Khanh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra vê `.
- Tối nay cậu ở lại với tôi nhé ?
- Có viêc. gì không ?
Khanh buông tay ngó Đình.
- Ờ, thì... cũng có một chút việc.
Phúc Đình thoáng bối rối . Khanh nhíu mày, anh nói sau một lúc do dự:
- Vậy để tôi gọi điện thoại về nhà báo qua một tiếng đã...
Phone về nhà xong, Khanh kéo ghế đến cạnh giường Phúc Đình , anh nhẹ giọng:
- Rồi đấy! Cậu nói đi... là việc gì ?
Vậy mà mười lăm phút có hơn, Phúc Đình vẫn không ừ hử . Bác sĩ Khanh nhăn mặt:
- Này! Có gì sao không nói đi ? Định gọi tôi lại để nhìn cậu ngồi thừ ra đó hút thuốc hở ?
Phúc Đình chậm rãi gắn điếu chốc khác lên môi và bật lửa . Sau đó, anh mới từ từ đáp:
- Tôi muốn cậu làm giúp tôi một việc, có điều... - Phúc Đình ngập ngừng - Không biết cậu nghĩ thế nào và có làm được không ?
- Ái dà! Phải cậu không đó Phúc Đình ? - Đôi mày Khanh giãn ra nhanh, anh phì cười - Bỗng dưng lại khách sáo thế ? Thường cần gì ở tôi, cậu luôn ào ào phăng tới kia mà.
Phúc Đình không cười, tựa lưng vào thành giường, mắt liếc mắt nheo sau làn khói:
- Cậu cười cũng được, chê cũng được, nhưng cậu phải hứa là không để một ai biết được những gì tôi sắp nói với cậu.
- Được . Tôi hứa.
Bác sĩ Khanh tắt hẳn nụ cười khi nhận ra vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Phúc Đình , anh gât. nhanh:
- Cậu an tâm đi.
Phúc Đình lại mím môi bgần ngừ rồi sau đó anh chăc. lưỡi hạ giọng:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước cậu có bảo: bệnh tôi được ra nước ngoài điều trị thì cơ may thành công sẽ đến nhanh và chắc chắn hơn phải không ?
- Ừ . Nhưng cậu nhắc chuyện ấy để làm gì ? Không phải cậu đã từng nổi nóng lên, mỗi khi nghe tôi đề cập đến chuyện ấy sao ? - Khanh nhíu trán, ngạc nhiên.
- Cậu không cần thắc mắc - Phúc Đình khoát tay ngắt lời Khanh - Cậu chỉ trả lời tôi phải hay không, vậy thôi.
Khanh xoa cằm, ậm ừ:
- Ồ! Thì... phải.
- Và cậu đã cho biết, cậu có người bạn bên ấy, anh ta chuyên về khoa chấn thương chỉnh hình ? - Phúc Đình nói tiếp.
- Ừm . Nhưng cậu cần gì cứ noí phứt ra đi, đừng rào đón vòng vèo nữa.
Bác sĩ Khanh nóng nảy gạt ngang.
Vờ như không thấy vẻ sốt ruột của Khanh, Phúc Đình xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, anh bật lửa quẹt lên rồi dập tắt đi . Phải đôi ba lần như vậy, anh mới chịu lên tiếng bằng giọng chậm chạp:
- Nếu đúng như cậu nói thì hãy giúp tôi lo thủ tục đi.
- Cái gì ?
Mắt Khanh sáng lên rồi lại cụp xuống nhanh:
- Cậu định giở trò với tôi nữa đấy à ?
- Tôi không giở trò . Tôi đang noí thật . Rất thật.
Phúc Đình gằn từng lời một:
- Lo thủ tục xuất cảnh hộ tôi, đó là công việc mà tôi nhờ cậu giúp đấy.
- Nhưng trước đây tôi và ba cậu đã khuyên hết lời, cậu có chịu nghe ra đâu . - Bác sĩ Khanh nhíu mày.
Phúc Đình lạnh nhạt:
- Trước khác, giờ khác.
Dường như vẫn chưa tin tưởng lời Phúc Đình mấy, nên Khanh lại hỏi gặng:
- Sẽ không thay đổi chứ ?
- Ừ.
Chương trước | Chương sau