Giờ ăn…
Nhìn Jen cúi đầu ăn, hai má nhiễm phấn hồng khả nghi. Alice kì quái.
Jen bị sao thế nhỉ ? Buổi chiều cô gõ cửa một lúc lâu Jen mở chậm rì rì mở cửa. Còn hết sức biện lí do không muốn xuống… ?
Lại nhìn sang Edward, đôi mắt ẩn ẩn tia rối rắm.
bạn đang xem “Lạc Lối Mê Cung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Sự khó hiểu của Alice liền được sáng tỏ ngay sau đó.
"Edward không gọi con dậy ăn sáng sao ?" Esme lo lắng hỏi, liếc mắt nhìn Edward. Là do cả ngày hôm qua dọn dẹp chuyển tới đây, đến khuya mới ngủ nên mệt mỏi không có tinh thần dậy ăn sáng luôn sao ?
"Không..không phải! Edward có kêu con.. Là do con ngủ không....." Khuôn mặt đỏ bừng, nói tới đây im bặt, cúi đầu cắm cổ ăn.
Edward khoé miệng giật nhẹ, có chút mất bình tĩnh.
Lãng sang đề tài khác...nhưng không mấy khả quan mà càng thêm trầm trọng.
Nhìn cách cô ăn, hắn nhịn không được châm chọc.
"Ham ăn, đúng là heo. Cả ngủ cũng bắt chước nó không mặc quần áo"
Nói xong cũng không phát hiện ra không khí có bao nhiêu quỷ dị.
"À.....!" Alice giọng điệu hiểu rõ kéo dài tăng thêm phần ái muội.
"Khụ..Jen không cần ngại. Edward sẽ phụ trách..!" Esme bà cũng thật thích Jen nên...góp vui hỗ trợ.. ?
Eward:"..."
Jen 囧.
*Vèooo* Chiếc ghế Jen ngồi nháy mắt trống không. Vứt lại một câu còn phiêu đãng trong không trung.
"Con ăn no rồi!"
Đương sự thứ nhất lâm trận bỏ chạy, đương sự thứ hai cũng biết mình lỡ miệng gây hoạ tìm cớ trốn đi.
Alice và Esme hăng hái bàn luận tiêu chuẩn của hai đương sự.
Carlisle bắc đắc dĩ cười.
Jasper nhìn Alice bằng ánh mắt sủng nịnh.
Rosalie và Emmett thì từ chối cho ý kiến.
Trên phòng Jen nào còn vẻ thẹn thùng ban nãy, thay vào đó là nét cười thích ý đầy mị hoặc nơi khoé mắt xinh đẹp.
Edward thực là quá non rồi. Chưa gì đã bại lộ, không vui chút nào.
Nhưng không sao a…nhà Cullen nhờ đó mà có một phen náo nhiệt rồi.
Tuy nhiên cô vẫn rất tò mò nha ! Rốt cục đảm bảo an nguy là sao ? Chẳng phải điều gì đó nên dính dáng tới Bella chứ nhỉ ?
Chỉ là, hiện tại cô không quan tâm chuyện đó cho lắm. Cái chính là Edward !
Liệu khi Bella xuất hiện…mọi thứ vẫn sẽ xảy ra như vậy sao ? Cô sẽ chỉ là một vai phụ nhỏ bé lướt qua bọn họ rồi biến mất ?
Đương nhiên, điều này là không thể xảy ra nga !
Con mồi đã lọt vào tầm ngắm của cô, cô sẽ không để nó thoát với bất kì lí do nào.
Bella..bella..a !
Không biết khi cô ta mất vai chính này sẽ có cảm tưởng gì ? Thật mong chờ biểu hiện của Bella lúc đó.
Thế nào nhỉ ? Thống khổ ? Hay tuyệt vọng ? Hoặc là phát điên đi ?
Haha, không chừng là ăn không được thì đạp đổ đi?
Ai nha, thật đáng mong đợi! Không nên làm tôi thất vọng nhé Bella thân mến.
Tai nghe thấy tiếng động nhỏ, gương mặt cũng chậm rãi thu lại biểu cảm.
Chớp mắt nhìn người đang ở trước mặt.
"Anh..!"
"Cô!"
Cả hai trùng hợp lên tiếng cùng lúc. Không khí thập phần xấu hổ.
"Tôi là không cố ý nhìn cô. Ai kêu cô ngủ không mặc đồ" Hắn có chút mất tự nhiên giải thích.
Jen nghiêng đầu, ánh mắt đơn thuần, vểnh môi bất mãn.
"Thì tôi có nói gì đâu. Là anh không đánh tự khai nhé !"
Hắn lời định nói tiếp theo bị nghẹn lại, không biết nói gì nữa.
"Hừ! Tôi mới không cần anh phụ trách đâu. Chỉ là bị nhìn hết....."
Thanh âm trong trẻo càng lúc càng nhỏ đến không nghe thấy gì.
"Phì..." Hắn bật cười. Bị chiếm tiện nghi còn ra vẻ.
Tay không tự chủ nhéo hai má ửng hồng của cô. Tâm tình tốt lên một chút, nói:
"Cảm giác thật tốt. Đáng yêu a !"
Phi! Đáng yêu cái con khỉ!
Cô nghiến răng tức giận. Cô ghét nhất là từ đáng yêu.
Thế là dưới nhà vọng lên tiếng bi phẫn của Jen.
*Bốp*
"Edward, anh đi chết...đi!"
Alice hả hê cười. Tưởng gì, đi làm lành lại làm Jen tức giận.
Jen nhìn vậy thôi, cũng không phải dạng vừa đâu!
Haha, Edward anh mà cũng có ngày hôm nay!
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống...
Esme lắc đầu bắt đắc dĩ.
"Alice, con lên gọi Jen xuống ăn tối đi."
Alice gật đầu: "Dạ !"
*Cốc..cốc* Alice gõ cửa phòng Jen, bên trong lại vang lên câu nói quen thuộc.
"Please, let me alone!"
Không đúng! Có cái gì đó không đúng! Một tiếng trước cũng là như vậy!
"Jen..Jen cô có ở đó không ?"
"Gì vậy?" Edward ở phòng đối diện nghe thấy tiếng Alice, mở cửa ra.
"Jen..!" Alice không để ý Edward xoay người đi lấy chìa khoá dự phòng.
Đến lúc quay lại, cửa phòng đã được mở ra.
Bước vào trong, chìa khoá trên tay rớt xuống, khoé miệng co rúm.
"Anh..là đạp cửa vào ?" Liếc nhìn cánh cửa, thở phào, cũng may không sao.
"Jen cô ấy đi đâu rồi ?" Lúc này, cô mới nhìn căn phòng trống rỗng. Cửa sổ mở toang, khăn rèm phấp phới uốn lượn theo nhịp gió.
"Alice, em không cảm nhận được Jen rời nhà sao ?" Edward nghi hoặc nhìn cô.
Cô sửng sốt đến nửa ngày mới phun ra một câu:"Em..không cảm nhận được !"
Không có một âm thanh kì lạ nào. Cũng không có dấu vết ẩu đả. Là tự Jen rời đi.
"Tối rồi, cô ấy đi đâu được chứ ?"
Edward liếc mắt nhìn cô. Nương theo cửa sổ nhảy xuống đi theo mùi Jen đã lưu lại trong không trung.
Cô đơ ba giây. Không kịp báo cáo gì nữa cũng nhảy đi theo Edward sắp khuất bóng.
Jen thở dài nhìn chung quanh rừng cây yên tĩnh lạ thường.
Trong khoảng khắc nắm bắt được ánh sáng nhạt từ đôi mắt động vật phía xa. Cô nhanh chân đuổi theo hướng phát ra tiếng chạy đi.
Ừm...đúng là mùi này rồi ! Mùi của con sói tối đó hay nên nói là mùi trên người Jacob đã bán đứng anh ta.
Còn mục đích cô có mặt ở đây, còn phải hỏi, dĩ nhiên là ăn miếng trả miếng với con sói này rồi.
Nó rượt cô, bây giờ cô phải đuổi theo nó chơi trò vật lộn rồi.
Jen đứng đây là do quá rãnh rỗi mà đi tìm Jacob trả thù.
Cho nên chỉ có thể nói, Jacob trêu chọc Jen chính là muốn xui xẻo.
Dưới ánh sáng yếu ớt đến đáng thương của ánh trăng, trên người cô có thêm vài vết thương do ma sát.
"A"
"Grừ…"
Cô nhào thẳng tắp tới con sói màu nâu. Một người, một thú lộn trên đất vài vòng.
Sức mạnh phi thường làm người ta cảm thấy kinh dị không thôi.
Chương trước | Chương sau