Ngày hôm nay, một ngày nữa tôi lại có thể tiếp tục được sống. Đã rất lâu rồi, từ khi cái cảnh tượng đó xảy ra nó đã khiến tôi trở nên khác người. Mỗi ngày tôi sống là một ngày kinh khủng đối với tôi.
Tôi là Lâm Vi, một đứa con gái 'được' mọi người gọi với cái tên 'thân mật' : Quái vật Lâm Vi. Chắc cũng vì đôi mắt hay chuyển màu của tôi mà họ gọi tôi như vậy.
Hôm nay, tôi sẽ bắt đầu khóa học mới tại một trường phổ thông mà tôi chưa từng nghe cái tên đó trên mạng hay báo chí bao giờ cả. Trường Glamour.
Tôi loay hoay trong sân trường cả tiếng đồng hồ để tìm phòng Hiệu trưởng. Thật sự thì hỏi mọi người cũng được nhưng có muốn hỏi thì tôi cũng chả thấy ai để mà hỏi cả.
bạn đang xem “Học Viện Glamour ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-Cậu là học viên mới à? - Một giọng nữ êm êm, dễ nghe.
Tôi xoay người, nhìn về phía người đã hỏi tôi. Vì sao tôi biết là người đó đang hỏi tôi à? Đơn giản, vì trong trường bây giờ chỉ có mình tôi, một con nhóc lang thang nãy giờ!
-Ừ!
Tôi hơi ngạc nhiên khi phía sau mình là nàng......tomboy. Vẻ đẹp của cậu ấy rất hoàn mĩ. Đôi mắt to nâu nhạt, Mái tóc cắt ngắn cao hơn gáy, gương mặt Vline trắng hồng, chiếc mũi không quá cao nhưng rất cá tính, bờ môi hơi đỏ đang hé miệng cười.
-Đi theo tôi!
Cậu ấy nghiêng đầu ra hiệu bảo tôi đi theo.
-Ừ, ờ....Mà khoan....
Tôi khựng người, ngơ ngác.
-What's up?
-Đi....đi đâu??
-Đến phòng hiệu trưởng chứ đi đâu? Đi nhanh lên.
Cậu ấy hối thúc tôi, nét mặt khá cau có và vội vã, tôi cũng im lặng và đi theo sau.
Sau một hồi, khi chúng tôi đã đi qua một sân cỏ, hồ bơi, vườn cây thì cuối cùng, tôi và cậu ấy cũng đã đến được nơi tôi muốn đến. Phòng Hiệu trưởng.
Cốc...Cốc...Cốc...
Cậu ấy gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ sồi, tráng men bóng loáng, khá giản dị nhưng rất sang trọng.
Cánh cửa mở ra...
-Đến rồi hả! Tôi tưởng cậu đang nằm dài đâu đó rồi đánh một giấc rồi.
Một tên người lùn, tôi mím môi để không phát ra tiếng cười, cái tên lùng đó trong rất NGỘ, lùn đúng nghĩa luôn...
-Đừng có xem xét Thái Ny tôi như vậy chứ, 3 tháng hè gặp lại, cậu cũng chẳng cao lên được chút nào nhỉ! Hahahahaha..
Cô gái tomboy đó tên Thái Ny, cậu ấy cười thỏa mãn sau khi trêu tức được tên lùn đúng nghĩa kia hjhj, chắc về tôi phải xoa dầu vì đau bụng mất thôi.
-Chuyện gì ồn ào ngoài đó vậy?
Một giọng nữ thoang thoáng như vừa đủ lọt vào tai tôi, nó phát ra từ trong phòng. Tôi nghiêng đầu nhìn vào phòng. Tôi không thể rời mắt hai điều : căn phòng và người phụ nữ bên trong phòng.
Căn phòng đó chứa toàn là sách, trên kệ, trên bàn và rải rác khắp nơi. Những quyển sách mà tôi đã đọc cũng không nhiều đến như vậy đâu. Còn người phụ nữa mà tôi muốn nói đến có một khuôn mặt rất ưu tú, làn da trắng trẻo, tóc búi cao điểm trên búi tóc đó là một chiếc kẹp hình chuồn chuồn xanh tinh sảo, khoác trên người là bộ váy ôm màu tím đỏ rất sang trọng. Chiếc kính sáng lấp lánh dưới những tia nắng gay gắt của bầu trời được tay người đó nhấc lên nhẹ nhàng.
-Vào thôi!
-A! Đau!
Thái Ny vỗ vai tôi, cái vỗ rất mạnh, tôi ôm vai đau đớn, chầm chậm bước vào. Đôi mắt tôi vẫn không thể rời khỏi những quyển sách. Như là thiên đường vậy. Tuyệt vời.
-Hai em ngồi đi!
Người phụ nữ mỉm cười, đẩy gọng kính nhìn tôi. Tôi thì giật mình hoàn hồn sau khi lạc vào xứ sở của những quyển sách.
-Cám ơn cô!
Thái Ny đáp. Tôi và Thái Ny ngồi xuống chiếc sofa bằng nhung mềm mại màu trắng.
-C....cô? Không lẽ đây là...là...
-Là Hiệu trưởng!
Thái Ny nói khi tôi cứ lắp ba lắp bắp, mặt mày cứng đơ.
-Chứ nãy giờ cậu nghĩ đây là ai?
-Hjhj... - Tôi cười trừ cho cái đầu chậm hiểu của mình.
-Cô là Lâm An!
Hiệu trưởng vừa đưa cho tôi một tách cà phê sữa còn nóng,vừa giới thiệu tên cho tôi biết.
-Em hãy thử nó đi!
-Vâng...em cám ơn cô. Em là .....
-Lâm Vi! Cô biết em, không cần giới thiệu đâu.
Hiệu trưởng mỉm cười.
Tôi ngỡ ngang khi cô bảo cô biết tôi.
-Không cần ngạc nhiên vậy đâu, hồ sơ của em ở đây mà!
Vừa nói, cô vừa chỉ tay lên tập hồ sơ dày cộm trên bàn.
Tôi gật đầu, cười cười. Cầm tách cà phê trên tay, tôi lắc nhẹ tách cà phê, mùi thơm thoang thoảng mũi tôi. Tôi uống một ngụm nhỏ, vị béo của sữa thanh thanh đầu lưỡi, chút đăng đắng của cà phê quyện vào làm tôi muốn uống thêm ngụm nữa. Tôi cứ thế, ngụm này rồi tới ngụm kia đến khi tôi nhận ra tách cà phê đẽ hết.
-Hai em thấy sao? - Hiệu trưởng hỏi. Trên tay vẫn cầm ly cà phê còn đầy.
-Ngon lắm ạ!
-Ngon ạ! - Thái Ny đặt ly xuống bàn.
-Vậy thì tốt rồi! Đây là lần đầu cô tự tay làm cà phê. Được khen quả tốt.
-Thật sao ạ??? - Tôi tròn mắt, nhìn tách cà phê không còn giọt nào của tôi.
Cô cười mỉm.
-Cô ơi! Sao trường mình không có ai vậy???
-À!
Cô đặt tách cà phê xuống.
-Cô cứ để lát nữa em giải thích cho cậu ấy ạ!
Thái Ny nói, đôi mắt nhìn tôi.
-Oh! Ok! Nhờ em vậy!
Cô gỡ cặp kinh xuống, tiến đến chiếc bàn làm việc hướng về phía cửa sổ lớn.
Chiếc bàn đơn giản, trông khá củ kĩ có lẽ nó đã được sử dụng từ lâu lắm rồi.
Hiệu trưởng lấy chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn rồi đi về phía sofa. Cô ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc hộp nhưng đôi mắt thì lại đưa về phía tôi.
Một lúc sau, cô đặt chiếc hộp trước mặt tôi.
-Nếu em muốn làm học sinh trường này, hãy đeo chiếc huy hiệu này vào. Em có thời gian suy nghĩ về việc này. Thái Ny sẽ giúp em, khi nào quyết định thì hãy đeo.
Tôi nhìn trân trân chiếc hộp một hồi. Đó là một chiếc hộp hình lập phương nhỏ, có 4 chân thon ngắn màu vàng bóng loáng, phần thân được bao bởi một lớp nhung màu đỏ, xung quanh viền bằng những cây kim loại nhỏ thon màu vàng. Nó đẹp và tinh tế.
-Em sẽ học tại đây! - Vừa nói, tôi vừa lấy huy hiệu từ chiếc hộp ra, nhìn cô và Thái Ny dứt khoát. Tôi vào trường này thì chắc chắn tôi sẽ học ở đây dù có việc gì. Đây là ngôi trường duy nhất chấp nhận hồ sơ của tôi, nhất là đôi mắt kỳ lạ của bản thân tôi.
Vẻ mặt của Thái Ny và cô khá sửng sốt.
-Em quyết định nhanh vậy sao? - Cô hỏi, tay nâng tách cà phê ấm.
-Vâng! - Tôi cười.
-Vậy để em giúp bạn ấy, vẫn còn một ngày nữa mới vào học mà!
-Được, trông vào em !
Tôi cứ để huy hiệu trong lòng bàn tay, đôi mắt cứ dán vào nó. Một chiếc huy hiệu nhỏ nhưng rất đẹp, nó làm bằng vàng, trên đó là hoa văn một chiếc mặt nạ rất tinh tế.
____________
Cửa phòng đóng lại, tôi và Thái Ny bước đi trên hành lang. Những cây cột cao to, nghiêng bóng mình xuống mặt đất. Trời nắng gắt, tôi mồ hôi nhễ nhại, Thái Ny thì khác, cậu ta trông rất khỏe khoắn, chả rơi một hạt nào.
Tôi lấy trong túi áo ra chiếc hộp lúc nãy.
-Cậu đeo nó vào đi! - Thái Ny bảo tôi.
-Đeo thế nào??? - Tôi ngẩn người ra
Thái Ny cầm lấy chiếc huy trên tay tôi, đeo từ từ vào vạt áo trái của tôi.
-Cám ơn cậu!
-Mỗi học viên trong ngôi trường này đều phải có một huy hiệu, nó là minh chứng cho sự tồn tại của một sự sống mới trong thế giới này. Khi đeo nó vào, cậu sẽ thấy tất cả mọi người. Họ cũng như cậu, từng bị gọi là quái vật khi sống cùng với con người tầm thường, vô vị.
-Con người, tầm thường? Ý cậu là sao? - Tôi đứng trước mặt Thái Ny, vẻ mặt khá ngu ngơ.
-Đúng, con người tầm thường, rất tầm thường. Ý tôi là.....cậu thuộc về nơi đây chứ không phải thế giới con người ngoài kia.
-.....
Tôi vẫn chưa hiệu, Thái Ny lấy trong túi ra một cái cây dài bằng cánh tay, màu đen bóng loáng.
Thái Ny chỉ cái cây vào một tảng đá nhỏ. Miệng lầm bầm cái gì đó không rõ, trông như đang niệm chú.
-Cậu làm trò gì thế? - Tôi ngơ ngác, khá buồn cười khi cậu ta đang niệm chú, chắc cậu ấy muốn làm phù thủy quá.
Nhưng tôi đã sai, tảng đá lúc nãy.........không, không phải tảng đá...mà.....mà là một con chó con với bộ lông trắng tinh..
-Tin hay không tùy cậu, muốn học ở đây không thì tùy ở cậu! - Thái Ny cất cây đã vào ống tay áo.
Chương sau