Disneyland 1972 Love the old s
Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa

Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 112 đánh giá )

Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 10

↓↓
- Đúng rồi, em nhớ thằng tư có hẹn em đến nhà nó chơi, em đi đây, hai người cứ ăn cơm vui vẻ đi.

bạn đang xem “Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nói xong, bỏ chạy ngay lập tức. Viễn Hinh nhìn mấy nón trên bàn, đặc biệt cái mùi ba khía, cậu thấy hơi khó gửi, lại thấy Hoàng Tuấn chạy tháo thân như vậy, cậu cũng muốn bỏ chạy, nhưng bị Như Nguyệt nhanh chân tóm lại:

- Này, bạn đi đâu vậy hả? Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong còn uống thuốc cho lành cái chân.

Như Nguyệt cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, Viễn Hinh muốn dùng cái chân để chơi cô, cô cũng muốn dùng cái chân để chơi lại. Cô đon đả bới cơm cho Viễn Hinh, sau đó gấp 1 miếng thịt bỏ vào chén của Viễn Hinh.

- Đây là thịt chuột đồng đó nha, ngon và bổ lắm. Không phải thịt chuột cống đâu.

Vừa nghe đến chữ chuột, Viễn Hinh liền muốn nôn ngay lập tức, nhưng cậu cố nhịn xuống. Cậu gấp miếng thịt chuột ra và cố nói:

- Mình không thích ăn thịt chuột, ăn món này vậy.

Vừa nói, Viễn Hinh vừa gấp vài sợi rau lang, định đưa vào miệng ăn thì, Như Nguyệt đã ngăn lại:

- Ấy ấy…chấm vào đây đi, ngon lắm đó. Là ba khía đó, chắc bạn nghe tên món này rồi đúng không?

Như Nguyệt cười cười chỉ tay vào món ba khía, Viễn Hinh nghi hoặc nhưng vẫn chấm thử, khi đưa vào miệng thì vội vã phun ra ngay. Như Nguyệt không nhịn được phá ra cười sặc sụa, ba khía là món nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng có thể ăn được.

Thấy Viễn Hinh định bỏ đũa, Như Nguyệt liền trả nguyên si câu nói Viễn Hinh nói với cô ngày trước:

- Ăn đi, nếu không bán bạn qua châu phi bây giờ. Có biết bên châu phi đói khổ, kiếm miếng ăn cũng khó hơn lên trời hay không?

Hôm khác là món ếch nướng rơm, dế cơm lăn bột…toàn là những món ăn Viễn hinh chưa ăn bao giờ. Không ăn thì Như Nguyệt lại nói kiểu cạnh khóe:

- Thấy dân thành phố đến, bạn bè mình mới vất vả đi bắt về để tiếp đãi, không ngờ thịnh tình lại bị từ chối thế này.

Viễn Hinh miễn cưỡng lắm mới phải ngồi ăn. Chỉ khi có ba mẹ Như Nguyệt, Viễn Hinh mới có bữa cơm thật sự lót dạ dày.

Tuy có tra tấn Viễn Hinh về đường ăn uống, nhưng Như Nguyệt vẫn vui vẻ đưa Viễn Hinh đi chơi chỗ này chỗ nọ đầy vui vẻ. Cô muốn cho Viễn Hinh thấy cuộc sống dưới quê cô vui vẻ đến mức nào. Tụ tập bạn bè chơi đùa nói chuyện, câu cá, hái trái…rất vui vẻ. Cô còn chơi khâ Viễn Hinh, dẫn cậu đến trêu chọc mấy con vật hung dữ như chó, bò, ngỗng…nhìn nó đuổi theo Viễn Hinh, Như Nguyệt ôm bụng cười bò lăn bò lốc.

Có điều khi đi chơi, chân Viễn Hinh lại chẳng mấy đau đớn gì như khi ở nhà trước mặt ba mẹ Như Nguyệt. Như Nguyệt bèn nghĩ ra một cách lừa Viễn Hinh. Cô dẫn Viễn Hinh đi đến một khu xa nhà, vắn vẻ, trên đường đi cô cố ý nhấn mạnh đường về cho Viễn Hinh, sau đó lén lút bỏ về, bỏ Viễn Hinh lại một mình. Mục đích của cô là để Viễn Hinh lếch bộ về nhà với cái chân đau kia, cô muốn để mọi người biết Viễn Hinh là giả bộ đau chân mà thôi.

Ai ngờ, đến khi trời tối rồi mà vẫn không thấy Viễn Hinh trở về nha cô, đường về nhà chỉ có con đường thẳng vô cùng dễ đi. Mọi người ai cũng lo lắng vì gọi điện thoại không được. Trong khi mọi người chia nhau đi tìm, Như Nguyệt vội chạy đến chỗ cũ tìm Viễn Hinh, vừa đi cô vừa gọi tên cậu.

- Viễn Hinh, cậu có ở đây không? Này quần lót rùa…

Gọi mấy tiếng mới nghe thấy tiếng Viễn Hinh đáp lại từ một cái giếng cạn. Như Nguyệt hoảng hốt chạy đến xem thì thấy đó là là một cái giếng vừa cạn vừa nông, cô bèn mắng Viễn hinh:

- Cái giếng như vậy, đứa con nít cũng bò lên được, một người lớn như bạn mà chẳng thể trèo lên hay sao?

- Chân đau.

- Cái gì?

- Nếu chân không đau khiến mình không thể leo lên được, bạn nghĩ mình muốn ở lại cái giếng này hay sao?

Như Nguyệt nghe Viễn Hinh đáp thì kinh ngạc, cô vẫn nghĩ cái đá chân của cô cũng không đến nổi nào, chẳng qua Viễn Hinh làm ra vẻ đau đớn để ăn vạ cô mà thôi, không ngờ chân cậu ta bị đau thật sự, phải ở trong giếng cả buổi như thế.

Trước vẻ mặt ngẫm nghĩ của Như Nguyệt, Viễn Hinh mới nói tiếp:

- Lúc bạn bỏ chạy, xô ngã cái ghế, vừa hay đập vào ống chân bị bạn đá.

Hóa ra nguyên nhân là như vậy, đúng là lúc cô chạy có nghe “rầm” một cái. Như Nguyệt biết Viễn Hinh không nói dối thì trong lòng cũng ăn năn, cô đưa tay chìa xuống bên dưới:

- Đưa tay đây, mình kéo bạn lên.

Viễn Hinh bèn đưa tay cho cô kéo lên, nào ngờ Viễn Hinh lại nặng hơn Như Nguyệt nghĩ, cuối cùng cô kéo người lên không được còn bị cậu kéo luôn xuống bên dưới. Cũng may là Viễn Hinh chụp được cô kịp, ôm cô vào lòng. Đột nhiên bị một thằng con trai ôm thật chặt như vậy khiến Như Nguyệt đỏ mặt, cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch. Nhưng nghe kỹ thì hình như tiếng tim đập này không phải của cô.

Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Viễn Hinh, dưới giếng tối thui, chỉ có chút ánh sáng mờ từ ánh trăng rọi xuống, cô không nhìn thấy rõ mặt Viễn Hinh, chỉ thấy đôi mắt sáng của cậu ta hình như đang nhìn cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, tiếng tim đập càng tăng, Như Nguyệt cảm thấy hình như tim mình cũng bắt đầu đập mạnh. Bối rối đến mức cô nói lấp bắp:

- Giờ..giờ… chúng ta phải làm sao đây.

Viễn Hinh tằng hắng buông tay ra khỏi người Như Nguyệt, cậu nhìn lên trên thành giếng rồi bảo:

- Chỉ có một cách mà thôi.

Cuối cùng thì Như Nguyệt ở bên dưới, chập hai tay lại làm bệ cho Viễn Hinh đạp một chân rồi bật lên trên. Khi hai tay Viễn Hinh giữ được miệng giếng, Như Nguyệt dùng tay đẩy đẩy chân giúp Viễn Hinh leo lên trên. Trong quá trình giúp kia, không ngờ chiếc quần jean Viễn Hinh đang mặc bị kéo lệch để lộ chiếc quần lót rùa, Như Nguyệt ở bên dưới nhớ lại cảnh cũ mà không nhịn được cười nói:

- Quần lót rùa.

- Bạn còn cười được à? Có biết hại mình xấu hổ đến mức nào hay không hả? – Viễn hinh ra sức trèo lên trên, nghe vậy bèn mắng.

- Này, mình cũng không muốn mà. Lúc đó thật sự là mình muốn chạy lại đá cho bạn một đá để hả giận, ai bảo cả năm học bạn đều ăn hiếp mình như thế. Chỉ là lúc đó mình chạy đến gần bạn thì bị vấp té, mình chỉ định bám vào cái gì đó thôi, ai ngờ lại tụt cái quần của bạn xuống như thế đâu. Ha ha ha…

- Còn cười, có tin mình lên xong bỏ mặc bạn ở dưới luôn hay không hả?

- Hứ…

Viễn Hinh cuối cùng cũng lên được miệng giếng, cậu thở phì phò , mồ hôi đổ trên người cậu được gió lùa dẫn đến cảm giác sảng khoái:

- Tốt quá đi mất, không khí ở dưới này đúng là trong lành.

- Này, mau kéo mình lên đi chứ – Như Nguyệt bèn giục.

- Chẳng phải bạn bảo là đứa trẻ cũng leo lên được hay sao? Vậy thì tự leo lên đi.

Như Nguyệt tái mặt giận dữ, cô không thèm nhờ Viễn Hinh nữa mà quyết định tự mình leo lên, không ngờ thành giếng lại trơn trợt đến như thế, rất khó leo lên. Thấy Như Nguyệt chật vật leo lên như thế, Viễn Hinh cười cười trêu:

- Sao hả? Không leo lên được ạ. Mau cầu xin mình giúp đi.

Như Nguyệt bĩu môi, cô không thèm cầu xin Viễn Hinh giúp mình, chỉ âm thầm mắng chửi ba đời tổ tông của cậu trong lòng.

- Không muốn mình giúp à? Vậy cứ từ từ thưởng thức hương vị dưới đó đi, mình cũng ở đó cả buổi rồi. Mình đi về trước đây.

Nói rồi, Viễn Hinh bỏ đi mất. Như Nguyệt tức giận vô cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân đi xa , nghĩ viễn Hinh đã bỏ đi thật, cô dắt đôi dép vào thắt lưng rồi cố sức trèo lên lần nữa nhưng thành giếng trơn quá khiến cô bị rơi xuống và dẫm phải một cái gì đó.

- Á…

Cô vừa kêu đau một tiếng thì thấy vẻ mặt Viễn Hinh lo lắng nhìn xuống hỏi:

- Sao vậy?

- Đạp trúng cái gì rồi, đau quá – Như Nguyệt vốn giận, nhưng không ngờ Viễn hinh không bỏ đi mà chỉ trêu cô, nên cũng không chấp nhất mà mếu máo nói, cảm giác chân đang chảy máu đau nhức.

- Đưa tay đây, mình kéo lên – Viễn Hinh chìa tay xuống cho cô.

- Không thèm – Như Nguyệt giẫn dỗi đáp, là cậu ta hại cô rơi xuống đây, hại cô bị đạp chảy máu.

- Xin lỗi. Mình chỉ muốn đùa chút cho vui thôi mà. Trời tối rồi, tụi mình mau về nhà kẻo mọi người lo.

Như Nguyệt kinh ngạc khi thấy Viễn Hinh xin lỗi mình, hờn dỗi trong lòng cũng dịu xuống bèn đưa tay cho Viễn Hinh nắm kéo lên. Viễn Hinh khỏe mạnh, nhưng để kéo được Như Nguyệt lên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì khi chân cô không có bệ đỡ. Viễn Hinh cố gắng hết sức, kéo mạnh Như Nguyệt lên, cậu ngã người ra sau nằm bệch lên đất, Như Nguyệt ngã lên người Viễn Hinh miệng cô vô tình đập lên mọi Viễn Hinh.

Cô vừa kêu đau một tiếng thì thấy vẻ mặt Viễn Hinh lo lắng nhìn xuống hỏi:

- Sao vậy?

- Đạp trúng cái gì rồi, đau quá – Như Nguyệt vốn giận, nhưng không ngờ Viễn hinh không bỏ đi mà chỉ trêu cô, nên cũng không chấp nhất mà mếu máo nói, cảm giác chân đang chảy máu đau nhức.

- Đưa tay đây, mình kéo lên – Viễn Hinh chìa tay xuống cho cô.

- Không thèm – Như Nguyệt giẫn dỗi đáp, là cậu ta hại cô rơi xuống đây, hại cô bị đạp chảy máu.

- Xin lỗi. Mình chỉ muốn đùa chút cho vui thôi mà. Trời tối rồi, tụi mình mau về nhà kẻo mọi người lo.

Như Nguyệt kinh ngạc khi thấy Viễn Hinh xin lỗi mình, hờn dỗi trong lòng cũng dịu xuống bèn đưa tay cho Viễn Hinh nắm kéo lên. Viễn Hinh khỏe mạnh, nhưng để kéo được Như Nguyệt lên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì khi chân cô không có bệ đỡ. Viễn Hinh cố gắng hết sức, kéo mạnh Như Nguyệt lên, cậu ngã người ra sau nằm bệch lên đất, Như Nguyệt ngã lên người Viễn Hinh miệng cô vô tình đập lên mọi Viễn Hinh.

Con mắt phải nhìn con mắt trái. Con mắt trái nhìn còn mắt phải, cả bốn mắt cùng chớp chớp cố đánh lãng xua đi cảm giác môi chạm môi kia. Như Nguyệt vội vàng lăn sang một bên, cả hai cùng nằm thở phì phò mju72ng rỡ vì thoát nạn.

Bầu trời trăng rất sáng, nhiều vì sao lấp lánh, áng mây trong, gió hiu hiu rất mát. Hai người nằm dang tay nhìn lên bầu trời cùng im lặng, tay hai người vô tình chạm nhau.

- Lúc trước, mình không nghĩ mặt trăng lại đẹp như vậy – Viễn Hinh hồi lâu lên tiếng nói, phá tan không khí yên lặng.

- Đương nhiên rồi, trên thành phố đèn sáng choang như thế, rất khó có thể ngắm trăng thì làm sao biết được cái đẹp của trăng chứ – Như Nguyệt phản bác lại.

- Không phải. Vì có người đẹp như trăng – Viễn Hinh quay đầu lại nhìn Như Nguyệt đáp, ánh mắt cậu đặc biệt dịu dàng đến mức Như Nguyệt cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn.

Cô có chút bối rối trước ánh mắt đó. Bị một người con trai nhìn mình như thế khiến mặt Như Nguyệt đỏ lên dù trong đêm tối mát lạnh , cô giả vờ dùng tay huých vào người Viễn hinh nói:

- Nhìn gì? Ai không biết sẽ nghĩ bạn thích mình đó?

Viễn Hinh đột ngột ngồi dậy nhìn cô sau đó khẽ nói:

- Nếu như mình nói, mình thích bạn thì sao?

Trời rõ ràng yên tĩnh, Như Nguyệt lại cảm thấy bên tai đầy tiếng động đến nhức óc. Mấy từ “ vì có người đẹp như trăng” vang vọng bên tai của cô. Cô tên là Như Nguyệt, Nguyệt chẳng phải là trăng hay sao. Như vậy có phải là đang tỏ tình với mình hay không? Rõ ràng là ghét nhau mà, sao tự nhiên quay 180 độ chuyển qua thích cô là sao hả?

- Điên quá, tưởng lừa được mình à, xin lỗi nha, mình không dễ bị lừa đâu. Mau về đi tối rồi – Như Nguyệt nói xong thì đứng dậy định bỏ chạy về nhà.

- Mình nói thật đó. Ngay từ nhỏ đã thích bạn rồi. Ăn hiếp bạn chỉ là muốn bạn chú ý đến mình mà thôi – Viễn Hinh nắm tay cô giữ lại .

- Điêu – Như Nguyệt lắc đầu không tin.

- Bạn nghĩ vì sao mình phải lặn lội xuống đây chịu đựng mấy món ăn khủng khiếp của bạn?

Trước lời chất vất của Viễn hinh, Như Nguyệt lắc đầu định bỏ chạy nào ngờ chân bị dẫm mảnh chai chảy máu khiến cô đau quá phải rên lên. Viễn Hinh liền kéo tay cô ra sau lưng mình rồi nói:

- Để mình cõng bạn.

- Không cần. Chân bạn bị đau mà.

- Còn hơn để chân bạn nhiễm trùng – Viễn Hinh cương quyết đáp rồi mặc kệ Như Nguyệt, cứ thế cõng cô về đến nhà.

Như Nguyệt nằm trên lưng Viễn Hinh, cảm thấy lưng cậu vừa to vừa rộng rất ấm áp, khiến tim cô đập rất mạnh.

Sau đó cô trốn tránh Viễn Hinh, cũng may sáng hôm đó, mấy người bạn từ thành phố cũng chạy đến chơi cùng, có Diệp Hân và cả Thiên Phong, Đăng khôi. Vì thế, hai người cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện với nhau cho đến khi cả bọn trở về thành phố.

Thời gian cứ thế mà qua, Như Ngọc, Hoàng Tuấn và Đăng Khôi thấy hai người cứ tình trong như đã mặc ngoài còn e thì sốt ruột thay cho hai người bèn bày kế với nhau.

Vào ngày sinh nhật của Viễn Hinh, Như Ngọc và mọi người đẩy Như Nguyệt vào trong phòng tiệc:

- Bà cấm bánh sinh nhật đứng đây đợi Viễn Hinh bước vào thì cầm bánh đến trước mặt cậu ấy.

- Còn mọi người thì sao? – Như Nguyệt nhìn mọi người thắc mắc.

- Tụi mình sẽ đứng núp ở bên trong, chờ Viễn Hinh đi ra và tung hoa và pháo bông – Như Ngọc chìa một cây bắn pháo ra cho Như Nguyệt xem.

Như Nguyệt nhìn quanh mọi người thấy ai trên tay cũng cầm 1 món đồ chúc mừng trên tay bèn gật đầu. Căn phòng tiệc tràn vào bóng đêm. Khi Viễn Hinh mở cửa phòng đi vào, cô bật đèn châm đèn cầy rồi bê bánh sinh nhật đi đến bên Viễn Hinh hát bài Happy birthday.

Chương trước

↑↑
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin lại mang đến một cái nhìn mới về tình yêu xoay quanh mối quan hệ vợ

21-07-2016 25 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Thiên thần của tôi

Thiên thần của tôi

Bệnh viện lớn hay trạm xá thì có gì khác nhau, chỉ cần hàng ngày được khoác áo

24-06-2016
Gã khùng

Gã khùng

- Trời ơi! Sao dám đưa xe cho thằng đó dẫn, nó bị khùng đó! *** Buổi sáng đầu mùa

24-06-2016
Sinh nhật thứ 25

Sinh nhật thứ 25

Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi,

24-06-2016
Kế hoạch làm thêm

Kế hoạch làm thêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại" Huynh đành

27-06-2016
Căn nhà trọ ma ám

Căn nhà trọ ma ám

(khotruyenhay.gq) Tôi sợ quá đạp cửa chạy tót vô phòng, tôi lay hai thằng bạn đang ngủ

28-06-2016
Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu

25-06-2016
Cuốn theo chiều gió

Cuốn theo chiều gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016