- Mẹ thấy bộ này đẹp hay không?
bạn đang xem “Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Chủ yếu là bạn gái con thích hay không thôi – Hiểu Đồng khẽ cười nhìn Như Nguyệt nói.
Như Nguyệt nghe hai từ bạn gái thì ho sặc sụa, cô muốn phủ nhận, nhưng bị cơn ho ngăn không thể nói. Trong lúc Như Nguyệt đang dẹp được cơn ho thì cô nhân viên đã đem cái váy cho vào túi và tình tiền đem đến trước mặt cả ba.
- Tặng cho cháu.
- Dạ, cháu không…
- Cứ nhận đi – Viễn Hinh thấy Như Nguyệt định từ chối thì thản nhiên nói.
Như Nguyệt lườm Viễn Hinh một cái, nhận chiếc váy mấy chục triệu mà hắn ta làm như nhận một món đồ bỏ đi vậy đó. Đang lựa lời từ chối thì nghe hai cô nhân viên thì thầm với nhau:
- Trời, đẹp trai thật…Trên đời này còn có người đẹp trai phong độ như vậy nữa sao.
Như Nguyệt mắng thầm trong lòng, mấy cô nhân viên này đúng là quá xạo, lúc này tên khốn Viễn Hinh đến lựa quần áo cũng khen nức nở, giờ lại thấy một người đi vào cũng khen nức nở. Nghĩ thì nghĩ vậy, Như Nguyệt cũng tò mò quay đầu nhìn theo.
Lần này cô công nhận mấy cô nhân viên khen rất đúng. Cái anh đang đi vào trong đúng là rất phong độ đẹp trai, nhìn một lần là chảy nước miếng. Nhìn phong cách ăn mặc chững chạc, tay xách cặp táp là cũng biết anh ấy đã đi làm rồi. So với tên Viễn Hinh này đúng là một trời một vực, coi cái tính khí bất đồng lúc nắng lúc mưa của hắn ta thật thua xa.
- Mình – Hiểu Đồng quay người lại gọi, miệng cười ngọt ngào khi nhìn thấy Vĩnh Phong.
- Mua đồ xong chưa? Anh qua đón em mình cùng về – Vĩnh Phong dịu dàng bước đến nắm tay vợ hỏi.
Như Nguyệt lần nữa cảm thấy sét đánh giữa trời quang.
Cô há hốc miệng tròn mắt lần nữa nhìn anh chàng đang đi vào, trẻ quá trẻ quá, đúng là so với Viễn Hinh thì chững chạc hơn, nhưng Như Nguyệt nghĩ cùng lắm là ngoài 30, nhưng giờ thì đã xác định là hàng U rồi. Nghĩ kỹ cũng đúng mà, mẹ Viễn Hinh nhìn như chị gái thế kia thì ba của hắn ta cũng phải là giống anh trai thế mới xứng chứ.
Như Nguyệt nhìn anh trai và chị gái, à không nhìn ba mẹ Viễn Hinh thấy hai người thật xứng đôi, đúng thật là một cặp trời sinh, mà nhìn cảnh hai người âu yếm quan tâm nhau kìa thật khiến người ta ghen tỵ.
Mà khoan đã, Như Nguyệt cảm thấy cô đã quên mất một sự kiện gì đó liên quan đến hai người này thì phải. Nhưng cái đó là cái gì?
- Ba – Viễn Hinh nắm chặt tay Như Nguyệt kéo tới bên cạnh ba mẹ mình. Như Nguyệt không tình nguyện nhưng vẫn phải đi theo bởi tay cô bị tên khốn này nắm.
Vĩnh Phong nhìn thấy con trai đi tới thì cười hỏi:
- Hai mẹ con hẹn nhau à.
Nhưng nhìn thấy Như Nguyệt bên cạnh, Vĩnh phong ngờ vực hỏi:
- Đây là…
- Là Như Nguyệt đó anh – Hiểu Đồng quay sang nhìn Như Nguyệt giới thiệu.
- Như Nguyệt – Vĩnh Phong chau mày ngẫm nghĩ, nhìn Như Nguyệt đăm đăm khiến Như Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, bất giác nép người sau lưng Viễn Hinh.
Hiểu Đồng cười cười kề tai chồng nói nhỏ, Vĩnh phong hiểu ra gật gật đầu nhìn Như Nguyệt khẽ bảo:
- Lớn lên đúng là xinh đẹp đi nhiều. Hèn chi…
- Con trai đúng là giống cha thật – Hiểu Đồng cười cười vỗ vai Vĩnh phong nói – Nhưng không biết có giống ba nó ngày xưa không nữa.
- Giống anh có gì không tốt. Chẳng phải em có một người chồng tốt nhất còn gì – Vĩnh phong cười cười đáp lời vợ, ánh mắt vừa đùa nghịch vừa tình cảm yêu thương cứ như mật ngọt rót vào lòng.
Như Nguyệt nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ, có một người đàn ông yêu mình như vậy thì còn gì bằng. Cơ mà giống thì…Như Nguyệt liếc nhìn Viễn Hinh, đúng là có thừa hưởng nét đẹp của ba hắn ta, nhưng mà nhìn xem tính tình của chú đẹp trai này tốt thế còn gì ( tốt gì mà tốt, nhầm rồi bé), còn tên này…Nhớ ra tay mình còn nằm trong tay Viễn Hinh, cô giật mạnh tay khỏi tay Viễn Hinh.
Viễn Hinh trừng mắt nhìn cô một cái, Như Nguyệt cũng chẳng sợ trừng mắt nhìn lại cậu. Có ba mẹ cậu ở đây, Như nguyệt biết Viễn Hinh sẽ không dám làm bậy. Như Nguyệt quyết định nhân tiện lúc này kể cho ba mẹ Viễn Hinh nghe tội trạng của hắn ta để họ quản lý con cái lại, tránh làm khổ sở cô sau này. Đang định hé miệng nói thì…
- Hai đứa đã mua được đồ chưa – Vĩnh Phong quay sang nhìn Viễn Hinh và Như Nguyệt ân cần hỏi han.
Như Nguyệt ngậm miệng lại, lắc đầu . Cô đâu có điên mà mua quần áo ở chỗ này chứ. Nhìn cái gía tiền là biết không hợp với cô rồi.
- Em đã tặng cô bé một bộ rồi, đến lượt anh đó .
- Cũng đúng, vô tình gặp nhau cũng xem là có duyên. Chú cũng muốn tặng quà cho cháu một chút. Cháu thích bộ nào cứ lấy – Vĩnh phong gật đầu tán thành ý kiến của vợ.
- Không cần đâu ạ. Cô chú tặng cháu bộ này là đủ rồi ạ – Như Nguyệt xua tay lắc đầu rối rít từ chối. Tuy được mặc quần áo đẹp mà không tốn tiền ai mà không thích, nhưng mấy cái loại quần áo mắc tiền như thế này thì cô không hứng mặc, lỡ mặc vào cò gì xảy ra, cô chắc sẽ rẩu đến chết mất. Từ chối đi cho lành.
Mấy cô nhân viên đang hào hứng vì chuẩn bị bán thêm được hàng thì lại bị sự từ chối của Như Nguyệt làm thất vọng.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thờ ơ, giống như không phản đối lời đề nghị của ba mẹ cậu, liền dùng tay lay lay Viễn Hinh. Viễn Hinh thấy vẻ mặt cầu xin của cô bèn nói:
- Ba mẹ cứ về đi, để con mua cho bạn ấy là được rồi. Dù sao người ta cũng ngại mà.
- Xem kìa, chưa gì đã bảo vệ bạn gái rồi kìa. Vậy ba mẹ về trước đây, con với Như Nguyệt cứ mua sắm tự nhiên đi nhé – Hiểu Đồng gật đầu rồi nắm tay chồng cùng rời đi.
- Như Nguyệt, lúc trước Viễn Hinh còn trẻ con nên hơi ấu trĩ, cháu bỏ qua cho nó nhé. Thằng nhóc này xem vậy chứ còn khờ lắm, có gì cháu bảo ban cho nó nhiều nha – Vĩnh Phong trước khi đi còn nhìn Như Nguyệt dặn thêm một câu khiến cô đờ cả người ra. Xem ra hai người bọn họ thật sự xem cô là bạn gái của con trai họ rồi.
Như Nguyệt nhìn hai người rời đi cảm thấy đau đầu quá. Cha mẹ người ta đã lên tiếng mong cô bỏ qua lỗi của con trai rồi, cô còn kể tội gì nữa.
Như Nguyệt còn đang thần thờ thì Viễn Hinh đã đứng chắn trước mặt cô cười khoái chí nói:
- Cô nhìn đủ chưa. Cô mà còn nhìn nữa, ba mẹ tôi sẽ bị mòn hết đó.
Giọng nói rõ ràng hoàn toàn khác với giọng nói lúc ba mẹ Viễn Hinh ở đây, thật chói tai đến khó nghe. Như Nguyệt bực tức nhếch môi cười giễu lại đồng thời cũng lên giọng đe dọa:
- Thật là muốn biết phản ứng của ba mẹ bạn khi biết con trai mình là loại người hai mặt như thế này.
- Sao hả, định tố cáo với ba mẹ mình à – Viễn Hinh khoanh tay , mày nhướn lên đầy thách thức nói với Như Nguyệt.
- Phải đó. Nhìn cái mặt ai đó đáng ghét nên muốn đi tố cáo đó, sao hả sợ à – Như Nguyệt hất mặt kênh kiệu không thua kém gì nói.
- Hờ, có người nhận quà của người ta rồi lại đi nói xấu con người ta – Viễn Hinh tỏ vẻ thở dài than một câu.
Một câu này khiến Như Nguyệt sặc chính nước bọt của mình mà ho sặc sụa. Nhìn cái vẻ đắc ý của Viễn Hinh, giờ thì cô đã hiểu rõ rồi, lí do vì sao mà hắn ta nắm tay cô tỏ vẻ thân mật, khi ba mẹ hắn nghĩ cô là bạn gái hắn cũng không phủ nhận. Hóa ra hóa ra…Như Nguyệt nuốt nước mắt vào lòng căm hận khi mình bị lừa trắng trợn như thế. Viễn Hinh rõ ràng sợ cô tố cáo tội trạng trước ba mẹ cậu ta, cho nên mới làm ba mẹ hiểu lầm cô là bạn gái của cậu ta. Nhìn cách ăn mặc và tính tình thì Như Nguyệt hiểu ba mẹ Viễn Hinh là người phóng khoáng, họ nhất định sẽ tặng cô một chiếc váy. Và hắn chỉ việc lại bắt cô nhận lấy món quà đó, đã nhận quà hối lộ tức là đồng nghĩ hạ thấp danh dự của mình. Nếu bây giờ cô đi tố cáo thì đúng là không ra gì.
Cô bèn nhét chiếc túi trong tay mình cho Viễn Hinh:
- Trả cho cậu đó. Ai thèm nhận quà hối lộ của mấy người chứ.
Nào ngờ Viễn Hinh không thèm liếc mắt một cái đã thả rơi tự do chiếc túi xuống:
- Ba mẹ mình tặng bạn, lấy hay không thì tùy bạn.
Như Nguyệt chết đứng tại chỗ sau câu nói của Viễn hinh, cô khóc ròng ra nước mắt. Cô hiện giờ là đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhận thì mang tiếng, mà không nhận thì chẳng lẽ quăng bỏ nó ở đây. Chiếc túi này bên trong có chiếc váy mắc đến cắt cổ người, sao cô dám bỏ cơ chứ.
Như Nguyệt căm hận hít sâu một hơi:” Được rồi. Đã lỡ rồi thì chơi cho tới bến luôn. Hắn ta đòi trả tiền mà, cô phải để hắn trả chết luôn”
Như Nguyệt cúi xuống nhặt chiếc túi lên sau đó hét lên với nhanh viên:
- Chị à, em muốn mau đồ ạ.
Hai cô nhanh viên liền ngẩng đầu nhìn cô. Như Nguyệt liền chỉ tay vào Viễn Hinh và nói:
- Tên khốn này sẽ trả tiền.
Vì lúc nãy Viễn hinh đã bảo sẽ tự mình trả tiền cho Như Nguyệt , nhân chứng có đầy đủ, hắn ta sẽ không thể chối cãi được, nếu Viễn Hinh mà chối thì hắn ta sẽ rất mất mặt.
Hai cô nhân viên đưa mắt nhìn Viễn Hinh, chỉ thấy cậu nhếch môi tạo ra nụ cười nửa miệng cực kỳ thu hút nhã ra từng tiếng một:
- Được thôi.
Như Nguyệt nghe hai từ “ được thôi” mà bùng bùng cả lỗ tai. Tên khốn này bộ không ý thức được quần áo ở đây mắc cỡ nào sao. Nếu đã vậy thì cô sẽ cho hắn ta biết thế nào bão lũ quét về.
- Không hối hận?
- Tuyệt đối không hối hận.
- Bao nhiêu cũng được?
- Tùy thích.
Hỏi ngắn, trả lời ngắn khiến nhiệt huyết trong máu Như Nguyệt dâng cao. Cô hôm nay đại khai sát giới mua sắm một phen cho thỏa thích mới được. Khẽ liếc nhìn vẽ mặt bình thản của Viễn Hinh chẳng thấy có chút nào lo lắng, cô mắng thầm trong lòng :” Đồ phá gia chi tướng”
Cô nhanh chóng đi dạo hết một vòng cửa tiệm. Cứ ưng mắt bộ nào là mua bộ đó.
Viễn Hinh đi sau lưng cô nhàn nhã nhìn mấy bộ đồ cô chọn khẽ cau mày nhưng chẳng nói gì. Như Nguyệt thấy vậy thì cười thầm trong bụng. Lúc chọn đồ, cô cũng có nghía giá cả của bộ đồ đó rồi. Tuy phải nói là nó thua xa bộ váy mà cô được tặng, nhưng mà phải nói là số tiền không nhỏ đâu. Cô lựa nãy giờ cũng chục bộ rồi, con số tính lại cũng đủ khiến người ta ngất xỉu, có người cả đời làm lụm cũng chẳng có được nữa là.
Đi mỏi cả chân, Như Nguyệt cuối cùng cũng chán trò mua quần áo rồi, quần áo cô mua được hai nhân viên treo lên thành một sào. Trong khi đó Viễn Hinh an nhàn ngồi trên sofa chơi trò chơi trên điện thoại, một chút lo lắng cũng không. Cô mỏi mỏi chân ngồi xuống bộ ghế sofa dành cho khách , Viễn Hinh đứng lên nhìn một lúc toàn bộ quần áo trên sào mà cô chọn rồi nhăn mặt nói:
- Mình thật nghi ngờ trình độ thời trang của bạn, nói không chừng còn thua xa cả học sinh tiểu học.
Ý tứ chê quần áo cô chọn một cách rõ ràng, nhưng cũng khiến mấy cô nhân viên trong tiệm xanh mặt. Quần áo của họ toàn hàng hiệu sành điệu hợp thời vậy mà còn bị chê như thế. Trong khi đó, Như Nguyệt mắng thầm trong lòng:” Dám chê trình độ thời trang của chị đây sao. Em có biết người con gái em thích rất ngưỡng mộ trình độ thời trang của chị hay không hả?”
- Tính tiền đi. Nói nhiều quá – Như Nguyệt mở miệng hằn học nói kèm theo ánh mắt chờ xem kịch vui.
- Thử đồ đi – Viễn Hinh chẳng buồn chú ý đến lời của Như Nguyệt mà quăng một bộ cho cô ra lệnh.
- Không thích thử. Vừa rồi.
- Vậy thì bạn trả tiền cho số đồ này à?
- Haha, lộ rồi sao. Rõ ràng ai đó vừa nói không hối hận mà, chưa gì đã hối hận rồi sao? – Như Nguyệt châm chọc nói.
- Toàn bộ số đó mình sẽ mua – Viễn Hinh bèn nói – nhưng mua đồ cũng nên thử hàng chứ, ai lại nhắm mắt mà mua như bạn.
Viễn hinh nói Như Nguyệt khẽ ho một tiếng, đúng là cô có thói quen nhắm mắt mua đồ. Như chiếc váy lúc nãy còn chưa thử cô đã hăng hái muốn mau rồi. Giờ nghĩ lại, chiếc váy đẹp như vậy, giá đắt như vậy mà nếu cô mặc không vừa thì đúng là quá uổng phí.
- Tôi thử bộ này trước.
Nói xong, Như Nguyệt cầm túi chạy vào trong phòng thay đồ. Khi cô bước ra với chiếc váy vừa văn thân thể, tôn lên vóc dáng khiến mấy nhân viên khen nức nở. Như Nguyệt cũng bị lời khen làm nở mũi ra.
- Đẹp lắm – Viễn hinh khẽ tằng hắng một cái rồi khen.
Nghe Viễn Hinh khen, Như Nguyêt hĩnh mũi bĩu môi ngắm mình trong gương thích chí.
Sau đó cô lần lượt thử đồ tiếp, cứ tháo ra mặc vô mãi, Như Nguyệt mệt hết cả hơi. Thật sự là mấy bộ cô chọn lại không đẹp như bộ được tặng. nếu cô không mặc bộ kia trước thì sẽ thấy mấy bộ này rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc hiện giờ cô lại chẳng thấy bộ nào đẹp bằng nó. Cuối cùng chịu không nổi nữa, cô không đùa cùng viễn hinh nữa.
- Em chỉ mua mấy bộ em thử rồi thôi. Nhưng bộ khác để lần sau vậy.
Mấy cô nhân viên đang hí hửng giúp cô thay đồ nghe vậy thì buồn thui. Nhưng họ cũng nhanh chóng đem mấy bộ cô thử ra quầy tính tiền. Như Nguyệt quay sang nhìn nét mặt của Viễn hinh, cô xòa bàn tay ra nắm lại thể hiện động tác cấp số nhân và nói:
- Xin lỗi nha. Mua sắm lên đến con số này rồi.
Viễn Hinh lấy bóp tiền moi ra một cái thẻ đưa cho cô nhân viên gần đó:
- Quẹt thẻ giúp tôi.
Cơ mặt Như Nguyệt giật giật, không biết nói gì hơn. Cô cảm thấy mình quá ngu ngốc, loại người như tên này đương nhiên là dùng thẻ chứ không dùng tiền mặt. mà thẻ này từ đâu ra, từ ba mẹ hắn ra. Nếu ba mẹ hắn phải chi số tiền này và hỏi hắn nguyên nhân thì liệu người bạn gái giả mạo là cô nên che mặt mũi ở đâu.
Chương trước | Chương sau