Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa

Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 05

↓↓
Nói chung là năm tháng đó, Như Nguyệt khóc cạn nước mắt. Nhưng lại không dám về méc ba mẹ, bởi vì Viễn Hinh đã đe dọa, nếu cô dám về méc ba mẹ, hôm sau lên sẽ đánh đòn cô thê thảm. Như Nguyệt rất sợ đau, mỗi chuyện bị Viễn Hinh chọc phá, cô đã sống dở chết dở rồi, nếu còn bị đánh nữa thì…

bạn đang xem “Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ánh mắt Như Nguyệt tối sầm lại khi nhớ đến quá khứ, cô tức giận nắm chặt cổ áo của Hoàng Tuấn đang ngồi kế bên, ghiến răng ghiến lợi nói:

- Tao phải trả thù, tao phải trả thù.

- Giết người. Giết người – Hoàng Tuấn bị Như Nguyệt siết chặt cổ áo đến nghẹt thở thều thào nói mấy câu, vùng quẫy thoát ra.

Như Nguyệt buông tay Hoàng Tuấn ra, cô lạnh lùng buông một câu:

- Tính tiền đi.

- Gì kỳ vậy. Chẳng phải chị mời à – Hoàng tuấn trừng mắt nhìn Như Nguyệt hỏi.

- Đi kiểm tra giới tính xem thằng này có phải là đàn ông không dùng tui đi – Như Nguyệt quay sang như Ngọc thản nhiên nói.

- Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bạn ấy vẫn là đàn ông trước khi – Như Ngọc nhanh nhảu đáp rồi, rồi ngập ngừng mới nói tiếp – …trước khi bị thiến.

Như Nguyệt và Như Ngọc phá ra cười , Hoàng Tuấn bực dọc đứng dậy thanh toán tiền, nếu không phải đã quá quen với việc bị bà chị này chọc tức thì có lẽ sẽ phát điên lên mất.

- Đi thôi. Phải đi mua đồ để còn tiếp tục trả thù cái tên đó chứ – Như Nguyệt kéo Như Ngọc đứng dậy với ánh mắt đã nghĩ ra được trò chơi mới.

Sáng sớm tiếng lách cách không ngừng vang lên kèm theo tiếng than thở của Như Ngọc cùng với tiếng hách xì liên tục của Như Nguyệt.

- Còn lột đến chừng nào chứ?

- Thêm một chút nữa đi, đem nhiều một chút, nếu ném không trúng thì còn có mà ném lại – Trước lời than của Như Ngọc, Như Nguyệt bèn khuyên nhủ – Bà chỉ lột vỏ thôi, tui mới là khổ nè, bầm hết mớ tỏi này muốn nhũn mũi luôn. Không thấy tui hắt xì liên tục à. Hay bà muốn đổi công việc với tui.

Như Ngọc nghe vậy liền bĩu môi lườm Như Nguyệt một cái , rồi lại cặm cụi lột vỏ tỏi, tay làm miệng vẫn hậm hực nói:

- Biết vậy mua tỏi lớn, mua toàn tép tỏi nhỏ, lột gần chết luôn.

- Là ai khăng khăng bảo mua tỏi nhỏ vậy chứ hả ?

- Tui đâu có biết bà mua để làm mấy cái chuyện thất đức này chứ.

- Gì mà chuyện thất đức.

- Còn không phải à. Chẳng phải bà làm cái này là để dìm hàng trai đẹp à?

- Con mắt bà để đâu mà thấy cái tên quần lót rùa đó là trai đẹp vậy hả – Như Nguyệt phản bác ngay lời của Như Ngọc, cô làm ra bộ dạng mắc ói khi cho rằng Viễn Hinh đẹp trai – Cái tên đó mà đẹp à, cho mình xin đi. Ăn mày tắm rửa xong còn đẹp trai hơn tên này gấp mười lần đó.

- Có bà mới đi rửa mắt đó – Như Ngọc hừ mũi nói – Tiêu chuẩn trai đẹp của tui rất cao, nhìn người vô cùng chuẩn, tui nói đẹp thì chắc chắn phải là rất đẹp.

- Mặc kệ trai đẹp của bà, trong mắt của tui, chỉ có ba tui là đẹp trai nhất, cả cái tên cũng rất đẹp. Thiên Phong – cái tên nghe là thấy đẹp rồi, người còn đẹp gấp bội.

- Tui cầu cho bà gặp thằng cha nào tên Thiên Phong nhưng mặt mũi thì xấu đau xấu đớn .

Như Nguyệt bị Như Ngọc châm chọc thì cũng lên tiếng châm chọc lại:

- Tui cầu cho bà bị mất nụ hôn đầu bởi một tên xấu đau xấu đớn mà bà vừa tưởng tượng ra.

- Dẹp cái miệng thúi của bà đi. Cái tốt không linh, cái xấu linh thì sao hả. Tui không muốn bị mất nụ hôn đâu như thế đâu – Như Nguyệt liền vung dao dí dí Như Nguyệt cảnh cáo.

Như Nguyệt phì cười rồi bảo:

- Vậy bà nhanh nhanh lột giúp tui đống tỏi kia đi. Nếu không tui tiếp tục trù bà nữa cho xem.

- Đồ độc ác, bà nỡ đối xử với bạn bè như vậy hả ? – Như Ngọc tức giận gào lên.

- Ai biểu bà trọng sắc khinh bạn chứ – Như Nguyệt cũng hùng hổ không kém, chuẩn bị tinh thần cho cuộc giao đấu sắp bùng nổ.

Trận khẩu chiến vừa bùng lên lập tức dập tắt khi Hoàng Tuấn lên tiếng:

- Bộ xuất hiện ma cà rồng hay sao mà mùi tỏi nồng nặc vậy hả?

Hoàng Tuấn mới lên tiếng thì lập tức bị Như Nguyệt và Như Ngọc cùng kéo tay đến để cùng…lột tỏi. Dù cải nhau thế nào thì công việc vẫn phải hoàn thành.

Khi cả ba cùng nhau ra khỏi nhà thì …

- Thật là kinh khủng. – Hoàng Tuấn và Như Ngọc cùng bịt mũi tránh xa Như Nguyệt.

- Đâu đến mức khó gửi thế chứ – Như Nguyệt cười hì hì , vỗ vỗ tay vào cái túi của mình đầy đắc ý – Hơi nồng tí thôi mà.

- Kinh dị quá , Hoàng Tuấn, ông cho tui quá giang đi. Tui không thể đi chung với bà này được – Như Ngọc níu áo Hoàng Tuấn bảo.

- Lẹ đi, sắp ná thở rồi – Hoàng Tuấn gật đầu lên xe rồ ga.

Như Nguyệt bĩu môi dẫn xe ra, nhưng chợt nhớ ra mình quên một thứ.

- Á…

Nói rồi cô chạy thật nhanh đi vào bên trong. Sau đó nhanh chóng lôi ra vật mà mình cất giữ mang theo từ dưới quê lên. CÔ vung quẩy trước mặt Như Ngọc và hoàng Tuấn đầy vẻ đắc ý.

Suốt cả buổi học, Như Nguyệt suy nghĩ mãi cách dụ Viễn Hinh ra phía sau dãy B, nơi đó là dãy phòng vi tính, nhưng lịch học hiện tại thì chẳng có lớp nào cả. Nói trắng ra đó là nơi rất vắng vẻ, rất thích hợp để làm chuyện xấu. Không thể dùng cách ngày hôm qua nữa, cho nên Như Nguyệt quyết định dùng điện thoại hẹn Viễn Hinh ra sau gặp mặt.

Nghĩ là làm, giờ ra chơi, Như Nguyệt liền chạy đi mua một cái sim điện thoại.



Viễn Hinh đang ngồi trên lớp lướt nhìn điện thoại của từng đứa bạn được cậu ra lệnh đi tìm cái con nhỏ cận thị ngày hôm qua dám đá cậu. Từng gương mặt những đứa con gái đeo mắt kính được quay và truyền, hiện rõ mặt trên điện thoại của Viễn Hinh. Viễn Hinh nhìn đến chóng cả mặt, nhưng vẫn chưa tìm ra đứa con gái ngày hôm qua.

- Chết tiệt thật. Sao mấy con vịt giời của trường này đều mang kính vậy chứ – Viễn Hinh bực bội tắt màn hình điện thoại không muốn nhìn ngắm mấy cô nàng cận thị mkia nữa.

- Hôm qua cậu bảo không nhìn kỹ mà, giờ có xem cũng chưa chắc nhận ra. Cứ bảo bọn họ chụp hình lại hết đi. Từ từ nhìn kỹ lại tốt hơn đó – Đăng khôi thấy Viễn Hinh như vậy thì cười nói.

- Cứ vậy đi, bảo họ chụp hình lại hết đi – Viễn Hinh đá mạnh cái cạnh bàn đứng dậy định bỏ đi vào lớp học thì chuông điện thoại của cậu reo lên.

- Này điện thoại của cậu kìa – Hoàng Tuấn khẽ nhắc nhở khi Viễn Hinh bỏ đi mà không cầm điện thoại theo.

- Mình chẳng muốn nhìn đám con gái đó nữa đâu. Nhìn thêm nữa thì mình sẽ ói mất. – Viễn Hinh giơ tay lên đầu xoa trán đầy chán nản đáp.

- Nghe thêm lần nữa đi, dù sao chụp hình lại cậu cũng phải coi mà – Đăng Khôi cầm điện thoại đưa cho Viễn Hinh.

Viễn Hinh miễn cưỡng nhấc máy lên.

- Này Quần lót rùa – Giọng nói bên kia vang lên lanh lảnh khi Viễn Hinh nhấc máy.

- Con cận thị – Viễn Hinh đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó tức giận gào lên .

- Nghe nàytên khốn , có muốn gặp chị đây hay không?

- Đang ở đâu?

- Ra về, sân sau dãy b.

Như Nguyệt đáp ngắn gọn, rồi nhanh chóng tắt máy, tháo thẻ sim ra hí hửng chạy đi.

Viễn Hinh a lô mấy tiếng mà bên kia không lên tiếng thì trừng mắt nhìn điện thoại của mình. Hai tay cậu siết chặt lại tức giận, ghiến răng trèo trẹo.

- Con cận thị kia, chờ đến khi gặp mặt đi.

Chẳng kịp chờ cho thầy ra khỏi lớp, Viễn Hinh đã vội vàng bước ra khỏi lớp học đi ngay đến sân sau dãy B, cậu nhất định sẽ khiến con nhỏ cận thị dám ăn gan báo kia một trận nên người mới thỏa được cơn giận của mình.

Viễn Hinh sốt sắng đi đến nơi hẹn, nhưng Như Nguyệt thì chẳng lấy gì gọi là vội vàng cả. Cô ngồi trò chuyện đủ thứ với Như Ngọc và Diệp Hân, trong lòng thoải mái, thầm tính toán xem cái tên Viễn Hinh kia nghĩ gì khi bị bắt chờ lâu như thế.

Đăng Khôi thấy Như Nguyệt vẫn còn đang nói chuyện, không có vẻ gì là vội đi cả thì nhíu mày, chẳng lẻ cậu đã đoán sai người rồi hay sao? Cậu giả vờ thu dọn thật chậm rãi, ánh mắt liếc khẽ quan sát Như Nguyệt. Quả nhiên lát sau, cậu thấy Như Nguyệt liếc nhìn giờ trên đồng hồ. Môi khẽ nhếch lên, Đăng Khôi thích thú nghĩ đến vẻ mặt Viễn Hinh đang chờ đợi, xem ra đúng là Viễn Hinh chọc nhầm ổ kiến rồi.

Nhưng mà cậu cũng muốn xem kịch vui, lí nào lại làm chậm trễ vở kịch sắp diễn ra chứ, Đăng Khôi liền đứng lên , tuy miệng là nói với Diệp Hân, nhưng mắt khẽ liếc Như Nguyệt.

- Hân, trễ rồi, về nhà sớm đi. Nếu không chiều lại đến trễ nữa , Viễn Hinh vốn ghét chờ đợi mà, cậu ấy không nhẫn nại mà bỏ về thì thật là mất công đó.

Diệp Hân nghe vậy thì cũng gật đầu, dù lúc nào Viễn hinh cũng chờ cô mà không có một câu phàn nàn nào, cũng chưa lần nào bỏ về, nhưng với người khác thì đúng như lời Đang Khôi nói.

- Mình về đây. Mai gặp lại hai bạn nhé.

Như Nguyệt và như Ngọc cũng đứng bậy dậy nói:

- Tụi mình cũng ra về đây, mai gặp lại.

Như Nguyệt và Như Ngọc ra cửa, thấy Diệp hân đi xa rồi, Như Nguyệt mới hất đầu ra hiệu cho Như Ngọc. Như Ngọc nhún vai phì cười lắc đầu rồi bỏ đi. Còn Như Nguyệt thì đi hướng ngược lại, cô tiến thẳng đến tolet nơi cô giấu đồ nghề vất vả tạo ra của mình .

Đây là hai cục tỏi bầm được gói cẩn thận bằng giấy kiếng bọc thức ăn, được nhiên bạn đã vinh dự ngâm qua chút hương vị như rượu, một hỗn hộp rất chi là nồng nặc khó ngửi.

- Sao càng ngày nó càng nồng dữ vậy – Như Nguyệt cầm hai cái cục tỏi ngâm rượu trên tay mà muốn ngất xỉu – tên khốn này, bà để cho nhà ngươi biết thế nào là người lập dị nhá.

Nói rồi thì phá ra cười, nhanh chóng theo đường cầu thang đi lên lầu .

Cầm giàn ná trên tay, Như Nguyệt không đứng ở trên nhìn xuống mà đứng ở một góc nghiêng , giương ná lên sau đó…

- Bộp….

Cái cục tỏi tẩm rượu rơi xuống đất tèm bẹp thảm thương, nhưng cũng văng tung tóe dính vào ống quần của Viễn Hinh.

Viễn Hinh quay đầu nhìn ra sau xem ai là kẻ vừa bắn cái thứ có mùi khủng khiếp này thì …

- Bộp…

Phát thứ hai hoàn toàn nhắm chính xác vào đỉnh đầu cậu, tỏi bằm trộn rượu trượt ra khỏi bọc ni lông thức ăn chảy xuống mặt và quần áo của viễn Hinh. Một cái mùi nồng đến nhức đầu xộc vào mũi viễn Hinh, cậu hắt xì liên tục.

Như Nguyệt trông bộ dạng rất bi thảm của Viễn Hinh mà thụp đầu che miệng cười đến chảy nước mắt.

- Cái này là gì?

Một giọng nói vang lên cắt ngang nụ cười của Như Nguyệt, cô giật thót mình ngảng đầu nhìn lên.

Lại là cái tên thầy chết tiệt kia nữa. Hắn ta như là âm hồn ám cô vậy, hễ cô làm chuyện xấu thì đều thấy hắn xuất hiện. Như Nguyệt đứng bật dậy cố gắng rặn cười nói:

- Em chào thầy.

Thấy ánh mắt Thiên Phong hướng về vật trên tay mình, Như Nguyệt liền cười bảo:

- Dạ, đây là cái giàn ná.

Như Nguyệt thấy Thiên Phong nhìn xuống bên dưới, nơi Viễn Hinh đang ra sức rũ mấy mảnh tỏi bầm ra khỏi tóc và quần áo của mình. Như Nguyệt xanh mặt, cô vội chắn ngang tầm mắt cười một cách nham nhở nói:

- Em đang bắn chim, nhưng hơi lạc đạn một chút ạ.

- Cái này bắn ra sao? – Thiên Phong cầm cây giàn ná trên tay Như Nguyệt nhìn ngắm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Mỉm cười và quay đi

Mỉm cười và quay đi

"Tôi sắp vào Sài Gòn. Khi ấy cô sẽ uống cùng tôi một cốc cà phê chứ?" "Tại sao

24-06-2016
Nàng

Nàng

Tôi đang ở tiệc cưới. Và tôi say. Say không phải vì rượu. Tôi chắc chắn. Rượu chỉ

24-06-2016
Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Và tớ

25-06-2016
Hồn ma trong bệnh viện

Hồn ma trong bệnh viện

- Em tủi thân, vì em đã chết rồi. - Em đừng có nói bậy, mặt mũi đẹp đẽ như vầy

28-06-2016

XtGem Forum catalog