- Được rồi, con mau ăn đi , mai mốt lên thành phố học rồi sẽ không được ăn thường xuyên nữa đâu – Việt Phương cười bảo.
bạn đang xem “Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ăn vài đũa, Việt Phương bèn ngừng đũa hỏi Như Nguyệt:
- Mẹ chấp nhận cho con ở riêng với Ngọc, nhưng mà có chuyện gì, thì phải tìm dì Tình ngay biết không hả. Mẹ sẽ nhờ dì trông chừng con, lo học đi, không được ham chơi. Nhớ thường xuyên qua thăm ông bà ngoại. Còn nữa, tối ngủ đừng có bật máy lạnh số lớn, đừng có bỏ bữa cơm, đi ăn mì gói không…
Như Nguyệt ghé qua bên Thiên Phong hỏi nhỏ:
- Ba, từ bao giờ mẹ mắc căn bệnh hay càm ràm của bà ngoại vậy hả ba.
- Căn bệnh của các bà mẹ, ba cũng bó tay. bệnh này thuộc dạng nan y không chữaa trị được – Thiên Phong cũng kề nhỏ đáp.
Hai cha con nhìn nhau cười ra nước mắt.
Sáng sớm thức dậy, Như Nguyệt mặc một chiếc áo khoát bằng thun, đội chiếc nón của áo khoát đi thong thả từng bước. Cô hít thở một hơi thật thoải mái, cảm nhận từng hơi lạnh buổi sương sớm vào trong cuốn phổi của mình. Trước mắt cô là những cánh đồng trải dài trồng nhiều thứ hàng bông và rau củ. Cô phải tạm rời xa nơi này rồi. Mặt trời vừa hé mở, Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẫn thấy mặt trăng tròn hiện rõ trên bầu trời. “ Như Nguyệt” tên của cô cũng từ ánh trăng này mà ra. Nghe mẹ bảo, khi sinh cô ra, gương mặt cô tròn bầu bĩnh, cũng là ngày trăng rằm, trăng tròn vành vạnh, cho nên ba mẹ cô đã đặt tên cô như thế. Ba cô nói:
- Mỗi khi ba mẹ cùng nhau ra ngồi ngắm trăng, me con bảo là: Mong con sinh ra cũng như ánh trắng, lúc tròn lúc khuyết, cuộc đời thay đổi. Chỉ có một thứ không thay đổi là ánh sáng ấm áp khiến người ta nhìn ngắm mà thấy tâm hồn mình thanh thản.
Ba cô cũng nói, mỗi khi đi làm về nhìn thấy gương mặt tròn trĩnh đáng yêu của cô, ba cô quên mệt ngay. Lại nói chuyện cô lúc còn nhỏ, do công ty ông ngoại cô trong lần sơ ý bị té, nên bị liệt, ba mẹ cô mới quyết định dọn lên thành phố sinh sống để tiện phụ giúp bà ngoại chăm ông ngoại. Sau này, khi ông ngoại đã đi lại được rồi, cả nhà cô mới quay về sống tiếp ở đây.
Cũng vì chăm sóc ông, ba mẹ cô mới hoãn ý định sinh con lại để mẹ cô đỡ vất vả. Tuy rằng sau này mẹ Việt Phương có sinh cho ba Thiên Phong thêm một đứa em trai, nhưng nó lại thua cô đến 10 tuổi, thằng nhóc Minh Điền em trai cô là một thằng nhóc tinh nghịch nhưng hết sức đáng yêu. Hai chị em cũng khá quấn quýt nhau. Khi nó hay tin cô chuẩn bị lên thành phố đi học, nó đã nhảy cẩng lên nằng nặc đòi đi theo. Cô phải chấp nhận làm theo 10 lời hứa với nó, nó mới cam tâm tình nguyện để cô đi lên thành phố học .
Như Nguyệt tử thì thầm với cảnh vật trước mặt mình:
- Chờ tao, tao nhất định sẽ quay về sớm. Nói rồi cô quay trở về nhà, sáng nay cô và Như Ngọc đều phải cuốn gói lên thành phố chuẩn bị cho năm học mới ở đại học.
Ba Thiên Phong chạy xe đưa hai người lên thành phố cũng là đến giờ trưa rồi. Ba sắp xếp cho cô và Như Ngọc ở căn nhà ba mua lúc trước, thỉnh thoảng khi ba đi lên đây công tác đều ghé lại đây nghỉ ngơi. Giờ nó sẽ thuộc sở hữu của cô rồi. Cô sẽ có không gian riêng để tung hoành.
- Chị hai, nhớ về nhà chơi với em nha.
- Được rồi. Chị hứa mà. Đợi chị sắp xếp xong việc học, sẽ về thăm nhóc mà – Như Nguyệt xoa đầu thằng nhóc em trai mình dỗ dành nó khi nó trưng ra vẻ mặt bí xị không đành rời xa cô – Chỉ một tháng thôi. Sau đó tuần nào chị cũng về thăm Điền nha. Chị sẽ mua nhiều đồ chơi đẹp trên thành phố về cho Điền.
Thằng Điền rõ ràng bị cô dụ khị thành công, nó vui vẻ trở lại kêu lên:
- Hoan hô, hoan hô.
Mấy đứa bạn cũng vui vẻ quẩy tay chào cô và Như Ngọc lên đường.
Sau khi sắp xếp cho Như Nguyệt và Như Ngọc xong, Thiên Phong nhìn hai đứa con gái bảo:
- Hai đứa chịu khó đi xe buýt đến trường một thời gian có biết hay không? Có biết phải đón chuyến xe buýt nào chưa?
Cả hai gật gật đầu, bởi vì cô và Như Ngọc vẫn chưa có bằng lái xe, dù biết chạy xe thì vẫn phải ngậm ngùi đi xe buýt àm thôi. Như Nguyệt xông đến ôm tay của ba lắc lắc:
- Ba yên tâm đi. Con gái của ba đâu có tệ dữ vậy, con biết đường đi mà. Có gì con sẽ phone ngay cho thằng Tuấn ngay. Dù sao nó cũng học cùng trường với con mà.
- Không được gọi Tuấn là thằng, nó dù sinh sau con mấy tháng, nhưng cũng bằng tuổi. Hơn nữa, nó lại là con dì Tình, dì Tình là chị của mẹ con –Thiên Phong mắng con gái cái tội không phân biệt trên dưới.
Như Nguyệt bị mắng, cô khẽ bĩu môi:
- Con nghe bà ngoại bảo, mẹ ra trước dì Tình mà. Tại vì bà ngoại… Thiên Phong quắc mắc nhìn con gái, Như Nguyệt le lưỡi im miệng không nói tiếp, cô chỉ sợ ba tức giận tống cô và Như Ngọc qua nhà dì Tình hay nhà ông bà ngoại thì đúng là còn gì sự tự do mà cô hằng mong ước cơ chứ. Như Nguyệt cười cười ôm ba nói:
- Con biết rồi, mai mốt con sẽ sữa mà. Ba mau về nhà đi, đâu phải lần đầu con lên thành phố đâu. Con tự biết lo mà.
- Tối phải lo về nhà, không được la cà ngoài đường. Thành phố không như dưới thôn mình đâu. Nhất là con đó có biết không? -Thiên Phong căn dặn.
Như Nguyệt gật gật đầu lia lịa.
- Con giúp chú coi nó nhé Ngọc, nếu nó có điều gì, thì gọi cho cô chú ngay – Thiên Phong quay qua Như Ngọc nhờ vả.
- Dạ, con biết rồi, chú cứ yên tâm giao Nguyệt cho con. Thiên Phong căn dặn một hơi, Như Nguyệt chỉ biết gật gật cho xong chuyện. Khi Thiên Phong về rồi, Như Nguyệt xoa cái cổ của mình than vãn:
- Ba tui mà còn nói thêm tiếng nữa thì tui quyết định biến thành con chó gật trên xe ba tui luôn, muốn gãy cả cổ rồi.
Than thở xong, Như Nguyệt quay sang nhìn Như Ngọc, cô đá mắt mĩm cười rồi cùng lao vào nhau, ôm chặt và thét lớn:
- Chúng ta tự do rồi.
- Cuối cùng cũng được
sổ lồng rồi. Như Nguyệt và Như Ngọc lập tức buông nhau ra, Như Nguyệt hớn hở bảo:
- Nhất định phải lật tung cái thành phố này ra.
- Tiêu duyệt nhanh, chặt gọn tất cả mọi thứ –Như Ngọc đưa tay ra dấu.
Rồi cả hai lại nắm tay nhau nhảy tưng tưng mừng rỡ vì đã có thể sống tư do.
Trong lúc thu xếp đồ, Như Nguyệt gọi điện cho Minh Tuấn, nhắn cậu ta qua chơi. Tuy Minh Tuấn thua cô mấy tháng, nhưng thật sự lại có thể tự do hành tẩu bằng xe máy đắt tiền.
- Ừ, tụi này đến rồi. Mau đến đây đưa tụi này đi bát phố đi. Nhớ rủ thêm thằng bạn nào đó có xe nha, ba vẫn chưa mua xe , cho nên nhiệm vũ vinh quang của ông là đến chở tụi này đi học đó.
Tuấn nhanh chóng đi đến trước cửa nhà của Như Nguyệt, còn kèm theo một thằng bạn, trông khá bảnh, và trải truốt. Ánh mắt của tên này soi mói Như Nguyệt và Như Ngọc từ đầu đến chân, khiến Như Nguyệt có chút không thoải mái, nhưng cô đành nhẫn nhịn, dù sao cô cũng cần tài xế đưa mình đi dạo phố mà.
- Đây là Hoàng, bạn của Tuấn. Cậu ấy biết khá nhiều trốn ăn chơi ở thành phố này, nhờ cậu ấy đưa đi chắc chắn sẽ không thất vọng đâu.
- Vậy thì phải nhờ Hoàng rồi – Như Nguyệt mĩm cười duyên dáng đáp.
- Ok, được phụ vụ hai người đẹp là vinh hạnh của mình – Hoàng cũng cười đáp lời Nguyệt. Cả bốn người nhanh chóng lên xe đi dạo một vòng thành phố. Hoàng được cử đến là để chở Như Ngọc, cho nên Tuấn chở cô. Phải nói là thành phố có rất nhiều chỗ để ăn chơi, đồ ăn thì phong phú và ngon, chỗ thư giãn thì khá là tuyệt. Như Nguyệt và Ngọc chơi khá vui vẻ đến khi trời sụp tối, họ được Hoàng đưa vào một vũ trường và theo lời giới thiệu như sau:
- Đã đến thành phố, mà không đến vũ trường thì chẳng biết gì là thành phố. Vũ trường ồn ào và nhộn nhịp, Như Nguyệt cảm thấy khá thích thú, cô cũng ngồi nhịp chân theo điệu nhạc vừa uống ly coctaik của mình, nhưng Như Ngọc thì nhát hơn cô, chỉ dám ngồi nép người nhìn mọi người nhảy múa mà thôi.
Lát sau, Nguyệt vào tolet trở ra thì thấy Ngọc đang đứng thút thít khóc. Cô hoảng hốt hỏi:
- Bà sao vậy?
- Lúc này tên Hoàng có ý sàm sỡ tui – Như Ngọc ấm ức nói.
- Thằng khốn, biết ngay nó không phải là người tốt mà – Như Nguyệt buông lời mắng – Tuấn đâu, sao để tên đó làm bậy vậy chứ?
- Tuấn đi nhảy rồi.
- Tên khốn đó đâu, để mình ra dậy cho nó một bài học – Như Nguyệt thấy tức giận muốn xong ra dạy cho cái tên dám sàm sỡ Như Ngọc kia một bài học.
- Hoàng vô tolet rồi – Như Ngọc hất mặt về hướng tolet nam bảo. Như Nguyệt nhìn theo toelt nam, ánh mắt nổi lên một tia thích thú:
- Chờ mình ở đây nhé. Cô nói rồi chẳng kịp để cho Như Ngọc ngăn cản đã lén lút mở cửa tolet nam ra nhìn trộm vào trong, cô mừng thầm là không có người nào đứng trong đó làm tiểu sự cả. Tên Hoàng chắc chắn đang làm chuyện đại sự rồi. Cô khóa trái cửa lại, sau đó liếc mắt xung quanh, nhìn thấy cái xô lau nhà còn đựng nguyên một thùng nước bẩn, cô nhếch môi cười bước đến xách cái xô lên. Cô đẩy nhẹ cửa từng chỗ, một cánh cửa được kháo chặt, cô đoán thầm tên Hoàng đang ngồi ở đây, cô chẳng nói chẳng rằng nâng cái xô nước lau sàn lên, hất mạnh vào bên trong.
Chỉ vài giây sau, cô đã nghe tiếng gầm dữ tợn:
- Ai, thằng nào chơi trò mất dạy này vậy hả?
Như Nguyệt nghe giọng nói, cảm thấy rất khác lạ, không giống cái giọng nhừa nhực của tên Hoàng, cô kêu thầm trong lòng:
- Không phải mình tạt nhầm đấy chứ? Chuồn thôi.
Cô đặt nhẹ cái xô nước bẩn trước cánh cửa tolet bên cạnh, sau đó lập tức mở cửa lao thẳng ra ngoài, biến mất trước khi bị phát hiện là thủ phạm tạt nước.
Viễn Hinh vừa đứng dậy mặc quần vào thì đột nhiên cảm thấy một tiếng ào, sau đó là một màn nước lạnh toát phủ lên người mình từ trên xuống dưới. Mà nước này lại đen gòm và có mùi tanh tưởi muốn ói.
Cậu tức giận bước ra khỏi cánh cửa trong phẫn nộ, cùng lúc Hoàng cũng mở cửa đi ra xem chuyện gì, thấy cái xô chắn lối đi Hoàng cầm đá qua một bên định bỏ đi ra ngoài thì Viễn Hinh đi ra. Cậu nhìn Hoàng bằng ánh mắt hình viên đãn khi cho thủ phạm chính là Hoàng.
- Thằng khốn, mày dám tạt nước tao. Viễn Hinh liền lao đến đập cho Hoàng một trận tả tơi.
Như Nguyêt lao khỏi phòng tolet nam, lập tức kéo tay của Như Ngọc chạy trối chết về chỗ ngồi của mình. Thả mình ngồi xuống ghế, Như Nguyệt mới bắt đầu thở dốc, thật may mắn là cô chạy kịp, nếu mà bị bắt, không biết chuyện gì xảy ra. Cô không muốn mới ngày đầu của cuộc sống độc lập đã gặp rác rối rồi. “ Vạn sự khởi đầu nan” mà, mới bắt đầu mà có chuyện, chắc chắn sẽ gặp chuyện dài dài.
- Có chuyện gì vậy, tên khốn đó làm gì phải không? – Như Ngọc cũng mặt xanh mày xám theo chân Như Nguyệt chạy ra ngoài, lo lắng nuốt nước bọt một cái , sợ hãi nhìn Như Nguyệt hỏi.
Như Nguyệt với tay lấy ly coctaik của mình uống ực một hơi, tay kia ra sức lắc ý chỉ không có chuyện gì xảy ra. Vừa lúc đó Tuấn rời khỏi sàn nhảy đi đến nhìn hai người bảo:
- Này đến đây mà chỉ ngồi thế này, còn gì hứng thú nữa chứ?
- Nhảy nhảy cái đầu của mày đó – Như Nguyệt chợn mắt cung tay về phía Tuấn đầy đe dọa – Chị vừa đi tolet, đã xảy ra chuyện rồi, đợi về nhà, chị cho mày biết tay .
Tuấn nhìn Như Nguyệt tức giận thì thộn mặt ngơ ngác hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Như Nguyệt vừa định lên tiếng thì ở phái tolet xuất hiện một bóng dáng ướt từ trên xuống dưới hầm hầm bước ra ngoài. Tim cô bỗng đánh thịch một cái, vội vàng chộp lấy cái ly coctaik giơ lên che mặt. Hành động ấu trĩ của cô khiến Tuấn và Như Ngọc há hốc miệng ngơ ngác nhìn không chớp mắt.
Viễn Hinh vừa đi vừa cầm khăn lau người mình bước ra, Đăng Khôi đã bước lại nhìn cậu bạn thân của mình:
- Ô la la, Viễn Hinh này, mình không nghĩ cậu đi nặng đến mức bóc mùi như thế. Không phải cầu cống bị cậu làm nghẹt đến mức tràn nước ra như thế chứ?
Viễn Hinh lườm đứa bạn độc mồm độc miệng của mình, bực tức nói:
- Cậu vào đây, cùng lắm là uống bia thôi, đâu có uống nước bồn cầu đâu sao miệng lại thối như thế hả?
- Haha, chuyện gì đã xảy ra. Ai chọc đến cậu vậy, thằng đó đúng là xấu số mà – Đăng Khôi phá ra cười nhìn Viễn Hinh từ trên xuống dưới lần nữa hỏi.
- Nó đúng là xấu số – Viễn Hinh có chút đắc ý khi nghĩ đến tên khốn đã bị cậu dần một trận nên thân – Về thôi. Mất hứng chơi rồi.
Đăng Khôi nhún vai bất đắc dĩ đồng ý, lôi điện thoại ra nói vài câu rồi tắt máy đi theo Viễn Hinh ra khỏi vũ trường.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh rời đi, cô mới đặt mạnh ly coctaik xuống, đưa tay vuốt ngực thở phào, rồi đứng dậy bảo:
- Vầ thôi, chán rồi.
Tuấn có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng Như Ngọc nhanh nhảu đồng ý. Tuấn quay sang nhìn xung quanh:
- Không biết Hoàng đi đâu rồi.
- Kiếm tên đó làm gì nữa, bắt taxi về – Như Nguyệt hậm hực ra lệnh.
Cả ba vừa quay lưng định rời khỏi thì thấy Hoàng lảo đảo từ tolet đi ra, mặt mày bầm dập, tả tơi , từ trên xuống dưới cũng ướt nhẹp. Trông bộ dạng còn khủng khiếp gấp trăm lần anh chàng vừa bước ra khi nãy, bộ dạng bóng loáng của Hoàng bỗng chốc hóa thành ăn mày thậm tệ.
- Nè, tolet của vũ trường này tệ lắm hả. Lúc nãy mình thấy có một người từ đó bước ra cũng ướt nhẹp từ đầu tới chân. Nhưng mà trông bạn còn thảm hơn người lúc nãy đó – Tuấn nhìn Hoàng hơi chề môi tránh xa mà nói.
- Đừng nói nữa, hôm nay ra đường đúng là không xem giờ, xui tận mạng – Hoàng nhăn nhó mặt mày đang bị bầm dập, cứ suýt xoa vì đau, rầu rĩ nói. Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lí do mình đã làm gì khiến tên kia đánh mình như thế.
Chẳng có ai biết chuyện ngoài Như Nguyệt, cô nhìn Hoàng mím môi cười thầm trong bụng, nhanh chóng kéo Tuấn và Như Ngọc ra về trước khi cô không nhịn cười được mà cười phá lên.
Vừa về đến nhà, Như Nguyệt đã ngã phịch xuống sofa ôm bụng cười ngoặc nghẻo. Như Ngọc tròn mắt nhìn Như Nguyệt, dùng chân đá đá vào chân cô mấy cái bảo:
- Này, bà chạm dây thân kinh số mấy vậy hả?
- Haha, chạm hết rồi, sợi dây nào cũng chạm hết. Mắc cười chết đi được – Như Nguyệt vẫn ôm bụng cười, cố gắng lắm mới nói được.
Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh, bèn lay người cô ngồi dậy ra lệnh:
Chương trước | Chương sau