Khu phố chúng tôi ở khá an toàn, thế nên khi bố mẹ chúng tôi không đi đón được chúng tôi sẽ tự đi về. Trường học chỉ cách nhà khoảng hai ba trăm mét và không có xe cộ gì nhiều nên cô giáo thường nhờ những phụ huynh hôm ấy đi đón con dẫn cả bọn chúng tôi về khi mà bố mẹ chúng tôi bận.
bạn đang xem “Hay Là Anh Cưới Em Đi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hôm nay, mẹ tôi không đi đón tôi. Tôi theo bố mẹ của vài người bạn đi về. Nhìn bố của bọn nó cầm tay hay kiệu chúng nó trên vai, tôi lại cảm thấy tủi thân. Tôi tiu nghỉu đi lùi lại phía sau.
“Mẹ con không đón à?”
“Hôm nay mẹ cháu đi vắng ạ!” Tôi vẫn tiu nghỉu.
Bỗng nhiên chú ấy xuất hiện cầm lấy tay tôi rồi kiệu tôi lên vai.
Woah, Cảm giác ngồi trên cao thật là thích. Chú ấy đi lúc nhanh, lúc chậm, còn cầm tay tôi lắc qua lắc lại nữa. Có lúc chú ấy giả vờ sắp ngã để trêu tôi. Tôi và chú ấy hò hét, cười đùa vang một góc đường. Tôi quên đi những tủi thân ban nãy. Ước gì chú ấy là bố tôi nhỉ?
Chú ấy dừng lại trước cổng nhà tôi. Tôi không nói nhưng chú ấy cũng biết đây là nhà tôi. Có lẽ chú ấy nhìn thấy mẹ tôi và tôi đi vào căn nhà này mỗi chiều tan học.
Chú ấy đặt tôi xuống, nửa quỳ nửa ngồi chỉnh lại ba lô và quần áo cho tôi cho thẳng thớm. Rồi chú ấy xoa đầu và nói tôi vào nhà đi. Chú ấy đứng lên định quay đi, thì tôi chạy lại ôm lấy chân chú ấy. Tôi muốn nói cảm ơn chú ấy. Tôi hỏi chú:
“Bố cháu có giống chú không?” Tôi tò mò.
Nhưng tôi nghe những lời tôi vừa nói thì mắt chú ấy lại hiện lên tia đau xót. Chú ấy lưỡng lự nhìn tôi. Nhưng có một giọng nói vang lên từ phia sau:
“Tại sao anh lại tới đây?”
Tôi và chú ấy giật mình nhìn về phía cánh cổng. Mẹ tôi đang đứng ở đó. Đôi mắt mẹ hiện lên tia giận dữ. Tôi vội vàng chạy đến bên mẹ. Tôi nói với mẹ rằng chú ấy đưa tôi về. Nhưng mẹ tôi vẫn không nguôi ngoai, đôi mắt mẹ vẫn chằm chằm nhìn vào chú ấy.
“Nấm, đi vào nha ẹ!” Mẹ nói lớn.
Tôi cúi đầu lủi thủi đi vào trong trước ánh mắt lo lắng của chú ấy. Tôi nghe thấy tiếng chú ấy nói:
“Là tôi đưa thằng bé về, đừng trách nó!” Chú ấy nói đỡ cho tôi.
Có lẽ đúng là mẹ không thích chú ấy thật. Nhưng tôi thích chú ấy.
“Tại sao anh biết nó?” Giọng mẹ tôi run run. Hai bàn tay mẹ nắm chặt lại. Tôi chưa thấy mẹ như thế bao giờ.
Lúc này tôi đã đi vào nhà rồi, nhưng là mẹ nghĩ thế thôi, tôi vẫn lén nấp sau cánh cửa để nghe lén.
Tôi thấy mặt chú ấy nhăn lại, rồi ngẩng mặt lên nhìn mẹ tôi. Chú ấy chậm rãi nói nhưng đôi mắt vẫn đầy đau buồn:
“Tại sao em không nói cho tôi biết là chúng ta đã có con!”
Mẹ tôi chấn động trước câu hỏi của chú ấy. Mẹ vẫn không nói gì, chú ấy tiếp:
“Tại sao em không nói cho tôi biết Minh Anh là con tôi?”
Tôi là con chú ấy. Chú ấy là bố tôi sao?
Bố, tôi rất vui mừng khi biết chú ấy là bố tôi. Tôi muốn chạy ra để gọi bố. Nhưng cuối cùng tôi vẫn sợ hãi mà không dám chạy ra.
Bố ơi!
Tôi thấy nét mặt bố đau thương còn người mẹ tôi lại run lên, mẹ không nói gì, quay đầu đẩy cổng bước vào trong. Nhưng tay mẹ được bố giữ lại. Mẹ cố gắng giật ra nhưng không được. Mẹ vẫn không quay lại.
“Nó không phải con anh!” Mắt mẹ bắt đầu rưng rưng. Mẹ ngẩng mặt lên trời để ngăn nước mắt rơi xuống.
“Nói dối!” Giọng bố quả quyết.
Mẹ hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn thẳng vào gương mặt bố, giọng mẹ lạc đi:
“Nói thì sao? Mọi chuyện có thể thay đổi được gì không?”
Bố nghe những lời nói ấy thì thẫn thờ. Bố cúi gằm mặt xuống, bàn tay nắm lấy tay mẹ buông ra. Mẹ bước vào trong nhưng không quên nói bố đừng quay lại nữa, nói rằng hãy để cho tôi và mẹ sống yên ổn. Tôi không muốn như thế. Tại sao mẹ lại đuổi bố tôi đi. Bố là bố tôi mà, tôi muốn chơi với bố. Muốn được bố đón và kiệu lên vai mỗi khi đi học về như hôm nay.
Tôi muốn có bố.
Nhưng lúc mẹ tôi bước đi được một đoạn. Bố lại lên tiếng.
“Nếu biết, tôi sẽ giữ em lại, sẽ không để em đi như vậy!”
Tôi thấy người mẹ lại một lần nữa run lên nhưng mẹ vẫn nhanh chóng đi vào nhà và đóng sầm cửa lại.
Tôi vội vàng chạy nhanh lên tầng trên. Ra ngoài ban công và nhìn xuống. Tôi thấy bố tôi lặng yên đứng trước cổng nhà tôi. Xong bố lặng lẽ quay lưng đi, nhìn bố cô đơn và lầm lũi trên một con đường dài.
Tối hôm đó, tôi lại thấy mẹ khóc. Đến khi mẹ dỗ ngủ cho tôi, đôi mắt mẹ đã sưng lên. Mẹ nằm bên cạnh tôi, nhưng khi tôi chưa ngủ thì mẹ đã thiếp đi. Tôi lại thấy những giọt nước mắt chảy xuống trên đôi gò má của mẹ. Tôi nghe tiếng mẹ gọi tên một người xa lạ.
Tôi vốn là người lạc quan vui vẻ nhưng sao hôm nay nhìn thấy mẹ cãi nhau với người được gọi là bố tôi kia, tôi lại cảm thấy khó chịu. Sao bố lại làm mẹ khóc?
Hôn lên má mẹ.
“Mẹ ngủ ngoan, Nấm thương mẹ nhiều!”
Tôi nằm xuống rúc vào người mẹ và chìm vào giấc ngủ.
Chương trước | Chương sau