“Mình quên rằng em cũng chỉ là một cô gái bình thường trước khi quen mình sao?”
bạn đang xem “Hay Là Anh Cưới Em Đi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Bố vẫn không nói gì. Có lẽ trong đầu ông đang có một thứ gì đó mà khó có một ai có thể thay đổi được. Đó là nỗi lo sợ người ta đến với mình chỉ vì tiền chứ không phải vì tình cảm.
Nhưng cuộc nói chuyện này đã làm cho tôi hiểu thêm ra những điều mà tôi nợ cô ấy. Thì ra sống bên cạnh tôi, cô ấy chưa có lấy một ngày hạnh phúc mà giờ tôi còn biết khi ấy cô ấy đã bị bố khinh thường thế nào. Lại là “môn đăng mộ đối”, khái niệm này thật khiến cho nhiều người tổn thương quá rồi. Chị tôi, anh Thái Đức và cả cô ấy nữa.
Rốt cuộc, tiền bạc là gì?
Tôi mở một công ty thời trang áo cưới mới. Đặt tên là L’TA. Thừa kế những thành công của Estermir trước đây, L’TA quy tụ được một đội ngũ thiết kế tuyệt vời, một Giám đốc Marketting giỏi nên làm ăn rất phát đạt. Tôi thích công ty này, nhưng chưa một lần đặt chân đến. Tôi sợ tôi sẽ lại nghĩ đến cô ấy mỗi khi bước chân vào đó.
Tôi không mở lòng với ai cả. Tôi không đủ tự tin để có thể yêu ai ngoài cô ấy. Trái tim tôi vẫn chưa phút giây nào hết yêu cô ấy.
Vậy mà đã gần 4 năm trôi qua, tôi sống thiếu cô ấy. Phải nói là tôi tồn tại thiếu cô ấy mới đúng. Cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian ấy thật tẻ nhạt. Anh Quân đôi lần đến nói chuyện với tôi, đôi khi uống rượu tâm sự cùng tôi.
Hôm nay, cậu ấy lại đến.
Chúng tôi uống rượu, nhưng rồi chỉ ngồi trầm ngâm mà không nói gì. Cậu ta nhìn cặp nhẫn được lồng vào dây và đeo ở cổ rồi lên tiếng:
“Cậu còn yêu cô ấy như vậy sao không đi tìm cô ấy?”
Tôi thực sự không biết trả lời cậu ta thế nào. Chỉ nhún vai cười nhạt.
Tìm cô ấy thì sao chứ, mọi chuyện có thể thay đổi được không? Cô ấy đã muốn từ bỏ tức là không còn muốn ở bên cạnh tôi nữa. Tôi chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, không muốn cô ấy mệt mỏi. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi có thế nào cũng chẳng sao.
Chúng tôi lại không nói gì. Cuối cùng cậu ta chán nản đứng lên vỗ vỗ lên vai tôi, trước khi bỏ ra về, cậu ta lại lên tiếng:
“Cậu sẽ hối hận, nhóc à!”
Cậu ta đi khuất. Tôi lại ngồi một mình trong ngổn ngang suy nghĩ.
Không phải, tôi đã hối hận.
Tôi hối hận vì chưa lần nào nói cho cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy. Chưa bao giờ nói cho cô ấy biết rằng cô ấy quan trọng với tôi đến thế nào trước khi cô ấy buông tay và chúng tôi kết thúc. Tôi cũng muốn nói với cô ấy rằng thật oan ức khi phải kết thúc như vậy.
Nhưng có lẽ bây giờ đã không có cơ hội nữa rồi. Tất cả đã là quá khứ với cô ấy, chỉ còn một thằng ngốc là tôi vẫn muốn níu giữ nó mà thôi.
Nếu định mệnh cho tôi một cơ hội nữa để có thể bước vào cuộc đời cô ấy, một lần được đến gần cô ấy, chỉ cần một mối dây liên kết dù chỉ là mỏng manh thôi, tôi sẽ thử cố gắng một lần nữa. Sẽ cố gắng để có thể nói hết tất thảy những điều chưa nói với cô ấy.
Người ta nói rằng, định mệnh là một vòng tròn, chưa chắc khi phá vỡ nó là có thể thoát được nó.
Tôi muốn một lần tin vào điều đó.
Đôi khi, chỉ cần làm những việc để mình không phải hối hận là được. Phải không?
Nhưng rồi tôi lại cười chán nản. Phải cố gắng thế nào và tìm đâu ra mối dây liên kết đấy bây giờ? Số phận này, có khi nào mỉm cười với tôi không?
Trên thế giới này vẫn chỉ tồn tại một cách bi thương, phép màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.
Thả mình nằm xuống ghế sô pha. Hình ảnh của cô ấy lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi lại nhớ cô ấy.
Một cơn gió bỗng thổi vào phòng, mang theo cái mát lành trong trẻo xua đi hơi rượu nồng đượm, chiếc chuông gió treo bên cửa sổ kêu leng keng.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của tôi reo lên.
Nhìn vào màn hình, tôi sững người.
“Gà mái khóc nhè” đang gọi…
Cô ấy gọi cho tôi sao? Sau gần 4 năm?
Chương trước | Chương sau